Kiều Nam Kỳ quay đầu, thoáng nhìn về phía phòng ngủ.
Cửa đã đóng lại, chỉ còn lại chút ánh đèn hắt ra từ khe cửa. Bên trong im ắng không biết người đi vào đang làm gì.
Trước đây Triệu Vanh khi nhìn thấy Kiều Nam Kỳ ở nhà,hắn đều sẽ đi tới và ngồi bên cạnh y.
Hắn cũng không làm gì, chỉ là lẳng lặng đợi đó, hoặc nhìn Kiều Nam Kỳ, hoặc nhìn điện thoại. Kiều Nam Kỳ nếu cảm thấy hắn phiền, hắn cũng không cần Kiều Nam Kỳ biểu hiện ra mà tự mình đứng dậy rời đi.
Trạng thái vừa rồi của Triệu Vanh rõ ràng không phải biểu hiện hằng ngày.
Nhưng Kiều Nam Kỳ chỉ nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, liền thu hồi ánh mắt tiếp tục xử lý công việc ở công ty.
Y cũng không có thời gian rảnh để tìm hiểu những biểu hiện vụn vặt như lướt qua ấy của Triệu Vanh.
- ----
Buổi tối, Hạ Viễn Đồ tới nhà của Kiều Nam Kỳ.
Hạ Viễn Đồ là một trong những những người bạn đáng tin nhất của Kiều Nam Kỳ, có nhiều quan hệ lợi ích với Kiều Nam Kỳ, vừa là bạn bè vừa là cánh tay phải. Hắn cũng là một trong số ít người biết được quan hệ của Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh, cũng thường xuyên tụ tập cùng Kiều Nam Kỳ và Lục Tinh Bình. Kiều Nam Kỳ cũng không kiêng dè hắn, cho nên thường xuyên tới nhà bàn công chuyện.
Hôm nay cũng giống như thế.
Hắn đi theo Kiều Nam Kỳ vào thư phòng, ngựa quen đường cũ ngồi xuống ghế bên cạnh bàn làm việc, lấy tài liệu đẩy tới trước mặt Kiều Nam Kỳ: "Xong rồi. Hiện tại trong công ty không có ai dám đụng tới cậu, mấy người kia của Kiều gia cũng không thể nhảy nhót lung tung. Còn có, trễ nhất là tới tháng sau, những chuyện không sạch sẽ Trần Trạch Hòa làm sẽ tuyệt đối không chìm được."
- ----
Trần Trạch Hòa là anh họ lớn kia của Triệu Vanh.
"Tuy nhiên..." Hạ Viễn Đồ xoa xoa cằm, "Mấy ngày nay tôi tính tới tính lui, vẫn cảm thấy không đúng. Chúng ta trước kia tính toán tài sản của nhà họ Trần, là gấp đôi con số của Trần Trạch Hòa. Tôi chắc chắn không bỏ xót cái gì do Trần Trạch Hòa đứng lên, mấy người kia nhà họ Trần cũng đã tra xét cũng không có. Chẳng lẽ chúng ta tính sai rồi?"
Trong thư phồng đốt trầm hương, vừa trầm tĩnh vừa bình yên.
Kiều Nam Kỳ không nói gì, chỉ lật vài tờ tài liệu đọc chúng.
Thư phòng được thắp sáng bằng đèn dây tóc, đèn bàn tỏa ra vầng sáng nhợt nhạt, soi rõ nốt ruồi ở đuôi mắt Kiều Nam Kỳ. Khuôn mặt ấy của y vuèa nghiêm nghị vừa lạnh lùng, nhưng lại nhờ nốt ruồi này làm dịu đi tất cả khí chất, thoạt nhìn còn có chút ôn nhu.
Người ta thường nói người có nốt ruồi ngay đuôi mắt dễ bị tình yêu trói buộc, nhưng có lẽ do nốt ruồi này không sau, ngược lại không lụy tình mà còn có phần đa tình.
Hạ Viễn Đồ ngồi một lúc, thật sự buồn chán mới thuận miệng hỏi: "Triệu Vanh đâu? Ngày thường tới tìm cậu, cậu ấy đều sẽ quanh quẩn bên cạnh."
"Ở trong phòng." Kiều Nam Kỳ nói.
Căn biệt thự này có tổng cộng ba tầng lầu, số phòng đều không dưới hai. Câu trả lời của Kiều Nam Kỳ có cũng như không.
Hạ Viễn Đồ nhướng mày cười: "Hiếm khi ha. Là cậu nói với cậu ấy những việc này của Trần gia, nên cậu ấy không vui?"
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ rời khỏi tài liệu liếc mắt nhìn hắn.
"Cậu ta vui hay không không liên quan tới tôi." Y hơi dựa vào lưng ghế, nét mặt như cũ, "Tôi không nói với cậu ta."
"Bé cưng nhà cậu thích cậu như vậy... Chuyện lớn như vậy cũng không nói cho cậu ấy biết?" Hạ Viễn Đồ giật mình một chút, còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Kiều Nam Kỳ, những lời định nói lại nuốt xuống.
Hắn tuy rằng là bạn của Kiều Nam Kỳ, cũng không dám nói đùa với y. Có thể ở trước mặt người này không kiêng dè gì nói chuyện, chỉ có một người --- Lục Tinh Bình.
Kiều Nam Kỳ đặt một tay lên bàn sách, đốt ngón tay như quạt ngọc hơi cong lên, gõ nhẹ từng cái lên mặt bàn.
Y giống như nghe được chuyện cười nào đó, cúi đầu híp mắt cười khẽ: "Chuyện lớn như vậy? Lớn bao nhiêu chứ? Không cần thiết."
Kiều Nam Kỳ không coi trọng chuyện này, tiếp tục lật xem tài liệu trước mặt.
Hạ Viễn Đồ do dự một lúc rồi nói: "Tôi ấy mà, vẫn muốn khuyên cậu."
"Cậu nếu thật sự muốn tiếp tục ở cạnh Triệu Vanh, thế thì tốt nhất nên nói rõ với nhau, giải thích rõ ràng mọi chuyện. Nếu không muốn..."
"Chờ những chuyện lộn xộn của Trần gia được tiết lộ, Trần Trạch Hòa và những người đó có khả năng sẽ bị đưa vào đồn cảnh sát. Triệu Vanh tuy rằng không hợp với Trần Trạch Hòa, nhưng dù gì cũng có quan hệ huyết thống, đến lúc đó nghĩ như thế nào, chúng ta cũng không biết."
"Cậu không giống với tụi này, tụi này ở bên ngoài đều nuôi tình nhân, trong nhà một người cũng không có. Nhưng cậu và Triệu Vanh dù sao cũng là quan hệ kết hôn, không phải có thể tùy tiện bỏ qua. Cậu cũng không lo bên cạnh không có ai, nếu được thì nói với cậu ấy đi, hoặc là chia tay cũng được, dù sao cậu cũng không thích cậu ấy."
Kiều Nam Kỳ sắc mặt ngưng trọng.
Trong nháy mắt trong đầu y lại hiện ra hình ảnh Triệu Vanh hơi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn mình, nhiều năm như vậy, cũng không thay đổi.
Y nghĩ tới cuộc sống sau này khi Triệu Vanh biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Ngón tay Kiều Nam Kỳ vô thức nắm chặt tài liệu, khiến tờ giấy trắng hiện lên nếp nhăn.
Không có khả năng. Triệu Vanh sẽ không bỏ y.
Y giữ Triệu Vanh lại bên người còn tốt hơn như Hạ Viễn Đồ ở bên ngoài nuôi những người không biết rõ.
Cũng không phải không thích, chỉ không được tính là yêu thôi.
Quên đi.
Y nói: "Cậu ta sẽ không nhiều chuyện."
Điều mà Hạ Viễn Đồ muốn nói đều bị quyết định này của Kiều Nam Kỳ chặn lại.
Hắn thật ra muốn nói ---- những chuyện hài lòng trên giường có ích gì, ngoan ngoãn phục tùng thì sao, khi chạm tới lợi ích thật sự, chẳng lẽ cậu ấy không giúp Trần Trạch Hòa giở trò sau lưng bọn họ? Một nửa tài sản của Trần gia kỳ lạ như thế, không chừng có liên quan tới Triệu Vanh thì sao?
Nếu nhìn qua không để ý như vậy, tại sao lại muốn giữ lại một cái tai họa ngầm bên cạnh mình?
Nhưng hắn vẫn không dám nói.
Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh tuy tính cách khác nhau, nhưng có một điểm chung.
Cả hai người này đều cố chấp khiến người ta câm nín.
Chuyện đã quyết định rồi, nói gì cũng vô ích.
Hạ Viễn Đồ không nói nữa, Kiều Nam Kỳ cũng yên lặng nhìn tài liệu báo cáo, xác nhận không có gì sai sót, mới thong thả đóng tập tài liệu lại, nói chút chuyện với Hạ Viễn Đồ.
Tới gần khuya, Hạ Viễn Đồ mới rời đi.
Kiều Nam Kỳ trở lại phòng ngủ chính, đèn phòng ngủ vẫn sáng, trong phòng tràn ngập mùi sữa tắm chưa kịp tan đi, là mùi cam tươi mới mà y thích. Người kia đã sớm nằm ở trên giường nhắm mắt, hơi thở đều đặn, chắc là ngủ rồi.
Tư thế ngủ của Triệu Vanh vẫn luôn rất tốt.
Lúc Triệu Vanh ngủ, chỉ lặng lẽ nằm ở một bên giường, nhắm mắt lại, ngũ quan được chạm khắc tỉ mỉ tăng thêm cho hắn vài phần lạnh lùng.
Hắn sẽ theo bản năng ngủ về phía mép giường, chừa lại một khoảng trống lớn cho y, đợi đến khi y nằm xuống rồi mới lăn vào một tí.
Khác hoàn toàn với bộ dạng tươi cười khôn khéo như ban ngày.
Thời điểm Kiều Nam Kỳ chưa ở cùng Triệu Vanh, Triệu Vanh thường xuyên được người dẫn tới đi chơi với bọn họ. Bọn họ ít nhiều cũng có lai lịch nhất định, tránh rất nhiều trò cấm kỵ, có đôi khi không chơi nổi, cũng không dám tới rót cho ai, Triệu Vanh lại tự nguyện cùng mọi người tiếp rượu.
Huống chi, đôi mắt hoa đào kia của Triệu Vanh mang ý cười tự nhiên, phối với hai gò má ửng đỏ, so với ngày thường còn đẹp hơn một chút. Bọn họ cũng không phải ai cũng là người đứng đắn, vì vậy cũng vui vẻ rót cho Triệu Vanh.
Lần đầu tiên Kiều Nam Kỳ gặp Triệu Vanh, ấn tượng của y là Triệu Vanh mười bốn tuổi sạch sẽ, ngoan ngoãn, đầy sức sống tuổi trẻ, nhưng lại có sự điềm tĩnh của người trưởng thành.
Nhưng từ khi Lục Tinh Bình dẫn Triệu Vanh tới gặp bọn họ, dáng vẻ mà Kiều Nam Kỳ thấy càng nhiều lại là dáng vẻ kia.
Không phải là người mặc áo đồng phục cấp hai, ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng bệnh nhìn về phía y, mà là dáng vẻ thành thạo trà trộn vào đám đông.
Đó là dáng vẻ ăn chơi trác táng mà Kiều Nam Kỳ đã thấy từ nhỏ.
Y không thích nhìn thấy những thứ như vậy.
Đặc biệt không thích Triệu Vanh cùng đám bạn bè của hắn kề vai sát cánh uống rượu cười đùa.
Có lẽ bởi vì nhìn vào liền cảm thấy đối phương không học vấn không nghề nghiệp, đầy ruột bông rách.
Hiện tại Triệu Vanh lúc ngủ lại làm cho y rất thoải mái --- an tĩnh, bên người không có kẻ nào, ngoan ngoãn dịu dàng.
Triệu Vanh ở trong đám đông làm y bực bội, mà Triệu Vanh an tĩnh nằm ở mép giường lại làm trái tim y ngứa ngáy.
Sự yên tĩnh thế này khiến cảm xúc Kiều Nam Kỳ dịu lại, y đi tới trước giường, đột nhiên không kịp phòng bị nhớ tới lúc Triệu Vanh uể oải nói: "Được rồi, không đi." Giọng đều đều không chút gợn sóng.
Y cụp mắt xuống suy nghĩ một hồi, màn hình điện thoại sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng.
Cuối cùng, y vẫn gửi tin nhắn cho trợ lý.
Bảo trợ lý chú ý một chút, nếu mấy ngày này Triệu Vanh thật sự giận dỗi không tới công ty, vẫn giữ lại chức vụ ở công ty cho Triệu Vanh.
Y cũng không có khả năng tìm một người mình thật sự thích làm bạn đời, vậy giữ Triệu Vanh lại bên người cũng đỡ lo.
Có lẽ những lời này là Triệu Vanh làm nũng, cũng có thể biểu đạt sự bất mãn, nhưng Triệu Vanh thật sự nghĩ thế nào, y cũng không rảnh rỗi để ý tới.
Qua hai ngày nữa thì được rồi ---- Triệu Vanh sẽ không giận dỗi với y nữa.
Ở cái việc tự mình hiểu lấy mình này, Triệu Vanh luôn đủ tư cách.
- ----
Triệu Vanh ngủ say, nhưng hắn nửa đêm không biết có phải cảm nhận được động tĩnh gì không, mà lúc chậm rãi mở mắt ra, Kiều Nam Kỳ đang ngồi ở bên kia giường.
Không bật đèn cũng không mở cửa sổ, Triệu Vanh chỉ có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn.
Hắn giật mình, đợi tới khi nghe được tiếng hít thở dồn dập của Kiều Nam Kỳ, lúc này mới kịp phản ứng lại.
Kiều Nam Kỳ lại gặp ác mộng.
So với hắn ngủ không biết trời trăng gì, giấc ngủ của Kiều Nam Kỳ thật sự rất nông, bọn họ đã ở bên nhau hơn một năm, người này vẫn luôn nửa đêm giật mình thức dậy.
Nam chính sao, mỹ cường thảm không thể thiếu cái nào được.
Người này là sự ưu tú mà quyển sách dựng lên, tất nhiên cũng phải có những quá khứ được đặ trong đó. Mẹ Kiều Nam Kỳ không chỉ năm y 17 tuổi nhảy lầu tự sát, mà còn ôm con mèo lớn lên bên cạnh Kiều Nam Kỳ, cùng nhau ở trước mặt Kiều Nam Kỳ nhảy xuống.
Này vẫn luôn là cơn ác mộng của Kiều Nam Kỳ.
Triệu Vanh là độc giả trunh thành của 《Đường về》, gác lại những chuyện sau khi xuyên sách cùng Kiều Nam Kỳ, một mình nhìn lại quá khứ của Kiều Nam Kỳ, hắn thật sự đồng cảm như bản thân ở trong đó. Trước khi xuyên sách ở mỗi ngày đều ở khu bình luận đăng những câu linh tinh như 'Đau lòng nam chính'...
Khi mới quen biết nhau, vì lo lắng mà hắn cũng từng hỏi Kiều Nam Kỳ về vấn đề này, Kiều Nam Kỳ nói với hắn rằng chỉ là y không thể ngủ ngon ---- giống như miêu tả trong sách.
Hơn một năm nay, Kiều Nam Kỳ lúc ở nhà nửa đêm tỉnh giấc, hắn tự nhiên sẽ ở bên cạnh, an ủi trấn an để y không còn bị quấy rầy nữa.
Thật không cho người khác ngủ ngon.
Hắn lặng lẽ thở dài, khẽ ngồi dậy, thuần thục ôm lấy Kiều Nam Kỳ từ phía sau.
Hắn giống như đang dỗ con nít: "Ngủ đi, đêm đã khuya rồi."
Kiều Nam Kỳ chỉ cảm thấy sau lưng truyền tới cảm giác ấm áp, giọng thanh niên ở trong bóng tối vừa trầm thấp vừa nhẹ nhàng.
Thân thể căng chặt của y cũng từ từ thả lỏng lại, hít thở dần trở nên vững vàng, lại vẫn cứ ngồi đó không nói gì.
Người phía sau không nói nữa, chỉ là từ phía sau không mềm không chặt ôm lấy y.
Không biết qua bao lâu.
Kiều Nam Kỳ dần dần có chút buồn ngủ.
Triệu Vanh lại giống như quá buồn ngủ, giờ phút này nói là ôm, không bằng nói là treo ở trên người y.
Y đẩy tay Triệu Vanh ra nằm xuống, trong lúc thực hiện, người kia như bị quấy rầy, cũng không tỉnh lại, chỉ thuận thế nằm xuống, đôi môi hé mở như muốn nói gì.
Kiều Nam Kỳ chăm chú lắng nghe.
"... Phá giấc mộng của người khác, còn khó dỗ."
"Đồ chó."
Kiều Nam Kỳ: "..."
Y nói: "Câm miệng."
Nghe thấy tiếng Kiều Nam Kỳ, Triệu Vanh nửa tỉnh nửa mơ mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nhưng thấy tư thế ngủ của hắn cũng không yên ổn như ngày thường, chắc là còn nhắc mãi trong đầu, những lời này ban ngày căn bản chưa từng nghe qua, những lời này so với Triệu Vanh luôn ngoan ngoãn có vẻ không hợp nhau.
Kiều Nam Kỳ: "...."
Động tác nằm xuống của y hơi đều dừng lại, lông mày hơi nhíu lại.
Tiếng thì thầm nói mớ này đột nhiên khiến y dâng lên cảm giác thật vi diệu.
Triẹu Vanh quấy rầy y.
Cảm giác cáu kỉnh do cơn ác mộng dâng cao vừa rồi thật vất cả mới từ từ rút đi, giờ phút này không biết vì sao lại ngóc đầu trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT