Chuyện của Nguyễn Thừa, cũng không thể giải thích rõ ràng bằng vài ba lời, Triệu Vanh liền bảo Từ Tín trực tiếp tới nhà mình.

Từ Tín khi vào cửa liền hỏi cậu: "Tiểu Triệu, tài xế nhà bọn họ trước đó em nói, có tới tìm em nữa không?"

"Không có." Triệu Vanh lắc đầu, nhíu mày nói: "Em cũng suy nghĩ, lúc anh tới có thấy gã không?"

Từ Tín nói: "Không có. Nhưng em đừng quá lo lắng, người kia không có đầu óc gì, chắc cũng sẽ không có năng lực lớn gì."

Triệu Vanh lại nhìn thoáng qua cửa sổ.

Trước kia lúc Trần gia không gặp rắc rối, cậu cũng đã về nhà chính vài lần, cũng có chút ấn tượng với tài xế kia của Trần Kính Niên. Người này là một tên du côn địa phương, rất khó đối phó, chuyện gã tới đây tống tiền cũng không ngoài ý muốn.

Chẳng qua cậu luôn cho rằng người này sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, lúc này mới càng cảnh giác, chuẩn bị ứng phó bất cứ lúac nào. Không nghĩ tới đã trôi qua vài ngày, vậy mà một chút động tĩnh cũng không có.

Chẳng lẽ thật sự từ bỏ?

Có lẽ là cậu suy nghĩ quá nhiều. đam mỹ hài

Cậu còn nghĩ đến những vấn đề có thể xảy ra, đề đề phòng, còn lập tức gọi điện cho người chăm sóc, bảo người chăm sóc chỉ cần gặp người không quen biết tới gặp Triệu Mính đều phải thông báo liền cho cậu.

Sau đó, cậu dẫn Từ Tín tới phòng làm việc, kêu người ngồi xuống trước, còn mình thì đi ly hai tách trà mới.

Từ Tín lấy tài leieju ra, thấy Triệu Vanh muốn làm những việc này nên chặn lại: "Sao em còn làm việc này? Cứ để cho anh."

Triệu Vanh ngăn anh lại: "Đừng xa lạ như vậy, việc này ai làm chả được chứ? Em cũng không quan tâm."

Triệu Vanh đặt tách trà trước mặt Từ Tín, bản thân cũng cầm tách khác ngồi xuống bên kia bàn làm việc, bắt đầu giở tài liệu ra.

Từ Tín nói với cậu: "Đây đều là những người có mối quan hệ với Nguyễn Thừa có thể tra ra được. Anh nhờ người đi Trúc Khê hỏi thăm vài ngày, sắp xếp ra một số người mà Nguyễn Thừa đến Dương Thành thiếp lập quan hệ. Cảm giác của em không sai, nhất định có người dẫn đường cho anh ta trong những hạng mục ở Dương Thành, nhưng người này...."

Không cần Từ Tín nói, Triệu Vanh đã nhìn thấy ở trong tài liệu.

Nguyễn Thừa ở Trúc Khuê mạng lưới cá nhân rất đầy đủ, không có kẽ hở nào, nhưng chỉ tới Dương Thành này, trước khi tiếp xúc với cha mẹ Lưu Thuận, có một khoảng trống.

"Không thể tra ra anh ta có quan hệ gì với ba mẹ Lưu Thuận?"

"Người kết nối Nguyễn Thừa và Lưu gia rất dễ hỏi ra, nhưng người này làm sao quen biết Nguyễn Thừa...."

Vẫn không rõ ràng.

Triệu Vanh nhìn những vấn đề Từ Tín vẽ trên tài liệu, thầm nghĩ trong lòng quả nhiên.

Người giống như Nguyễn Thừa, có thể kết giao đều không phải người thường, loại kết nối bắt cầu này, hỏi một câu để có thể biết.

Tra không ra mới có vấn đề.

Chẳng qua người sau lưng Nguyễn Thừa này thật lợi hại, có thể làm mà không để lại dấu vết. Mặc dù tra ra có vấn đề, lại không biết được là ai kết nối.

Chỉ là, người này vì sao muốn giúp cậu?

Triệu Vanh lại nhìn tên những người có liên quan tới Nguyễn Thừa, trong lúc suy tư, ánh mắt chợt nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

Người này chưa từng gặp bao giờ, cũng hoàn toàn không quen biết.

Cậu sở dĩ quen thuộc với cái tên này, là bởi vì đã từng xem qua trong nguyên tác 《Đường về》

- --- Người này là bạn của Kiều Nam Kỳ.

Ánh mắt Triệu Vanh hơi tấm sầm, nhìn chằm chằm cái tên kia một hồi lâu.

Từ Tín thấy cậu đột nhiên không nói lời nào, cho nên gọi cậu: "Tiểu Triệu? Sao vậy, có vấn đề ở đâu? Nếu không anh tự mình tới Trúc Khê một chuyến, giúp em tìm hiểu lại nhé."

"Không cần."

Triệu Vanh thì thầm.

Cậu ngay bây giờ, cũng không biết mình nên cảm thấy thế nào.

"Anh Từ, em hôm nay muốn ra ngoài một chuyến, đi ngay bây giờ."

-

Trong văn phòng, Kiều Nam Kỳ ngồi ở bàn làm việc, khẽ nhắm mắt như đang nghỉ ngơi.

Tiểu Ngô bưng một tách trà Long Tỉnh vừa mới vào văn phòng, lúc đặt tách xuống, cậu chàng lén nhìn sắc mặt Kiều Nam Kỳ --- không có biểu cảm gì, cũng không giống mới vừa tức giận.

Mà trước bàn làm việc, nhân viên dọn vệ sinh đang lau chùi mấy dấu chân lấm bùn trên mặt đất.

Chuyện này là do người vừa rồi Kiều Nam Kỳ giẫm lên.

Sáng hôm nay, tài xế Kiều Nam Kỳ tạm thời không khỏe, Tiểu Ngô liền đưa Kiều Nam Kỳ tới viện điều dưỡng.

Vốn tưởng rằng Kiều Nam Kỳ sẽ giống mấy ngày trước, ở lại đó một lúc, nhưng xe vừa mới dừng lại, Kiều Nam Kỳ còn chưa xuống xem, chỉ nhìn thoáng qua cửa sổ liền nói: "Người kia... Tôi đã nhìn thấy gã lang thang ở chỗ này rồi."

Tiểu Ngô quay đầu lại: "Tiên sinh nói ai?"

Cậu chàng nhìn theo ánh mắt của Kiều Nam Kỳ, thấy một người mặc quần áo công trường, cả người đều là dấu xi măng, nhìn qua giống như làm thời gian dài ở nơi đó. Chỉ là nét mặt người này hung ác, bước đi rất chậm, trên tay còn cầm theo bao tải, hoàn toàn không giống như muốn đi làm việc.

Bọn họ ngồi ở trong xe nhìn, người này vậy mà từ từ đi qua sân nhỏ nơi Triệu Mính ở, rồi lại đi sang nơi khác.

Sắc mặt Kiều Nam Kỳ đột nhiên tối sầm lại.

"Cậu đi xuống." Y nói với Tiểu Ngô, "Nói với gã... Triệu Vanh tìm gã."

Tiểu Ngô tốt xấu gì cũng đã đi theo Kiều Nam Kỳ nhiều năm, thấy người này lảng vảng ở nơi Triệu Mính ở là biết có ý đồ. Cậu không hỏi vì sao, trực tiếp nghe theo lệnh Kiều Nam Kỳ, xuống xe ngăn cản người này.

Sau khi nghe được tên Triệu Vanh, người này quả nhiên xách theo bao tải, đi theo Tiểu Ngô lên xe.

Vừa lên xe sắc mặt người này đã biến đổi: "Kiều đại ----"

"Xem ra ông từng thấy tôi." Kiều Nam Kỳ chỉ liếc mắt nhìn đối phương, vẫn ngồi thẳng lưng ở phía sau, thấp giọng nói: "Ngồi đi. Ông tìm Triệu Vanh có chuyện gì, thì cứ nói với tôi."

Sau đó y nói với Tiểu Ngô: "Lái xe, về công ty."

Giọng điệu nhàn nhã, vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại sắc bén, như thể y là một người dễ nói chuyện.

Người nọ cắn chặt răng, thật sự ngồi vào trong xe, cùng bọn họ về công ty.

Lúc mới bắt đầu, người này còn sợ thanh danh bên ngoài của Kiều Nam Kỳ, mà có chút chột dạ.

Nhưng sau đó, khi thấy Kiều Nam Kỳ vẫn luôn không tức giận, càng thêm làm càn, chẳng những nói ra thân phận tài xế Trần gia, còn không ngừng lặp lại ý đồ đòi tiền.

Tiểu Ngô ở phía trước lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu --- tiên sinh của bọn họ thích sạch sẽ, giờ phút này hơi cau mày, nhưng ống áo tay áo bị đối phương cọ bẩn cũng không nổi điên, tùy ý để một gã công nhân cả người dơ bẩn ngồi nói nhảm với mình.

Vậy mà sau khi gã này đòi tiền, còn chậm rãi gật đầu nói: "Được."

- -- Vậy mà lại đồng ý.

Tiểu Ngô biết rõ sự bình tĩnh lúc này của tiên sinh nhà bọn họ mới là đáng sợ nhất.

Chờ tới công ty rồi, Kiều Nam Kỳ bảo người nọ bỏ bao tải xuống, dẫn người vào văn phòng, sau đó đóng cửa lại.

Tiểu Ngô không đi vào, chỉ ở phòng bên cạnh đợi.

Cậu chàng mở bao tải ra nhìn, bên trong đều là dây thừng, dụng cụ kim loại nặng và những thứ tương tự. Hiển nhiên có ý gây rối. Tiên sinh của bọn họ có lẽ không cần nhìn cũng đã xác định, bằng không cũng không đưa người vào một mình để nói chuyện.

Trong văn phòng vấn dĩ rất yên tĩnh, chỉ loáng thoáng có tiếng nói chuyện mơ hồ.

Không lâu sau, cậu chàng nghe thấy được tiếng ồn ào từ văn phòng truyền tới --- gã kia đang xin tha, thậm chí còn quỳ xuống. Tiếng quỳ quá lớn, Tiểu Ngô có thể nghe rõ.

Quả nhiên như thế.

Tiểu Ngô làm trợ lý ngần ấy năm của Kiều Nam Kỳ, ngoại trừ những lúc chật vật trước mặt Triệu Vanh, tiên sinh của bọn họ làm sao có thể chịu đựng một người như vậy?

Vừa rồi trên xe càng bình tĩnh, bây giờ càng....

Thủ đoạn của Kiều đại thiếu, nhiều năm như vậy, ai có thể trốn thoát?

Những ngày này, Tiểu Ngô nhìn thấy Kiều Nam Kỳ có thêm chút hơi người, thiếu chút nữa quên tiên sinh nhà bọn họ từng là người như thế nào.

Cậu chàng nghe tiếng vang, nhưng một lúc sau, không cần Kiều Nam Kỳ dặn dò, Tiểu Ngô đã quen cửa quen nẻo gọi bảo an công ty tới, kéo người đàn ông này đi.

Trước khi người này bị lôi ra khỏi văn phòng, Kiều Nam Kỳ cũng không thèm liếc mắt nhìn, chỉ lạnh nhạt nói: "Trần gia ngoại trừ Triệu Vanh, từ trên xuống dưới không ai không bị kiểm soát chặt chẽ. Nếu ông đã chủ động đưa tới cửa, nếu không ngại thì đi cùng với Đại thiếu của mình đi."

Người nọ vốn đang giãy dụa, nghe thấy câu nói đó, cả người liền trực tiếp mềm nhũn.

Kiều Nam Kỳ từ đầu tới cuối cũng chưa từng liếc mắt nhìn gã một cái.

Đợi tới khi người bị kéo đi, Kiều Nam Kỳ chỉ là không vui mà nhìn xuống mặt đất bị gã kia làm bẩn, rồi nói: "Bảo người tới dọn dẹp đi."

Sau đó liền dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi tới hiện tại.

Tiểu Ngô đặt tách trà xuống, không có đi mà lại hỏi: "Tiên sinh bây giờ... Đang bận sao? Lát nữa có kế hoạch gì không ạ?"

Kiều Nam Kỳ chậm rãi mở mắt ra.

"Không có." Y nói, nâng tách trà lên nhẹ nhàng uống mộ hớp.

Hương thơm tràn ngập trong khoan mũi, lập tức xoa dịu cơn tức giận vừa rồi.

Sự việc tài xế Trần gia đã được giải quyết, sau khi lo lắng cùng tức giận, hiện tại tâm trạng y không tồi. Tốt xấu gì y cũng thấy được, gã kia vẫn chưa kịp làm gì.

Nếu Triệu Mính thật sự có chuyện gì...

Kiều Nam Kỳ nghĩ trong khoảng thời gian này, mỗi khi Triệu Vanh tới thăm Triệu Mính đều sẽ luôn tươi cười, không thể tưởng tượng nổi Triệu Mính xảy ra chuyện Triệu Vanh sẽ như thế nào.

May mắn thay.

Chuyện như vậy, Kiều Nam Kỳ mấy năm nay không biết đã ứng phó qua biết bao nhiêu lần. Chuyện khó giải quyết hơn với tài xế Trần gia này còn nhiều hơn.

Y vốn nên quen với chuyện như vậy từ lâu, nhưng lúc này đây, lại giống như một thí sinh nộp bài thi, tưởng tượng được thầy giáo khen ngợi, trong lòng không khỏi gợn sóng.

Nếu như y nói với Triệu Vanh những chuyện vừa xảy ra, Triệu Vanh có thể hay không... Thả lỏng một chút?

Trước đây y luôn khinh thường loại hành vi này, nhưng bây giờ lại có chút rung động.

Lại nghe câu tiếp theo của Tiểu Ngô: "Triệu tiên sinh tới công ty, hiện tại đang ở phòng tiếp khách ở tầng dưới. Ngài ấy nói mình không có hẹn trước, chờ ngài bận xong việc rồi ---"

Kiều Nam Kỳ đã đứng dậy: "Phòng nào?"

-

Triệu Vanh không nghĩ tới Kiều Nam Kỳ tới nhanh như vậy.

Y chỉ bảo Tiểu Ngô đối xử với mình như những người khác tới gặp Kiều Nam Kỳ, chờ Kiều Nam Kỳ xong việc hãy nói. Không nghĩ tới mới ngồi xuống không lâu, người kia đã mở cửa phòng tiếp khách ra.

Xem ra Tiểu Ngô không nghe lời cậu.

Kiều Nam Kỳ bước đi rất nhanh, nhưng sau khi mở cửa, y nhìn thấy Triệu Vanh ngồi ngay ngắn trong phòng, bước chân chợt dừng lại mà đứng ở cửa.

Tiểu Ngô đi theo sau, nhìn thấy Kiều Nam Kỳ như vậy, lập tức hiểu rõ chuyện tiếp theo mình không nên xem. Cậu chàng tiến lên trước, nhẹ nhàng đóng cửa phía sau tiên sinh nhà bọn họ rồi rời đi.

Triệu Vanh cầm trong tay một sấp tài liệu không coi là dày, ngồi ở bên bà trà, nhìn thẳng Kiều Nam Kỳ.

Ánh mắt liếc nhanh có thể thấy tay áo sơ mi trắng của Kiều Nam Kỳ bám bụi. Người này thích sự sạch sẽ nhất, vết bụi bẩn này rất kỳ lạ, nhưng Triệu Vanh cũng không có hứng thú khám phá.

Cậu chỉ dời ánh mắt đi rồi nói: "Anh đến rồi. Xin lỗi, tôi không nên quấy rầy lúc anh làm việc."

Kiều Nam Kỳ đi tới trước mặt cậu rồi ngồi xuống. "Lúc em tới, anh đang không bận gì."

Y nhìn Triệu Vanh, hai tròng mắt phủ lên ý cười: "Em hôm nay tới gặp anh..."

Triệu Vanh đặt tài liệu trên tay xuống trước mặt y.

Cậu không tiếng động thở dài nói: "Tôi sẽ không lãng phí thời gian của anh, nói ngắn gọn thôi, Nguyễn Thừa là do anh tìm tới?"

Nụ cười của Kiều Nam Kỳ tắt ngủm.

Y đã nghe ra được trong giọng Triệu Vanh có chút không vui.

"Anh......"

Lời nói của y trì trệ, cũng không biết phải giải thích từ đâu.

Y không có ác ý.

Chỉ là lúc y tìm Nguyễn Thừa, cũng không biết Triệu Vanh mấy năm nay chỉ là ngụy trang, nghĩ có thể giúp Triệu Vanh một tay là tốt rồi. Sau khi y biết rồi, y liền thay đổi cách thức, chỉ là âm thầm tạo cơ hội cho Triệu Vanh mà thôi.

Y cũng đã xử lý trước một số thông tin có khả năng bị lộ, lẽ ra không nên.....

"Anh cũng xóa sạch lắm." Triệu Vanh nhìn y, chậm rãi nói, "Kiều tiên sinh, coi như là tôi đoán đi, dù sao nhìn phản ứng của anh, có lẽ tôi đoán không sai."

"Cám ơn ý tốt của anh, tôi cũng không phải loại lạnh nhạt giẫm lên ý tốt của người khác, cho nên lần này ngoài cám ơn thì không có ý gì khác. Thật sự, cám ơn anh, ở lúc tôi không biết gì, không quen ai, lại hao tâm mà an bài cho tôi một Nguyễn Thừa. Nhưng tôi sở dĩ lập tức tới công ty tìm anh, là muốn trực tiếp nói với anh, không phải ý tốt gì tôi đều có thể chấp nhận được."

"Có ơn tất báo, chúng ta không có quan hệ, anh đối tốt với tôi, đối với tôi chỉ là gánh nặng. Bởi vì anh làm điều này mà không có sự cho phép của tôi, mặc dù không muốn nhưng tôi vẫn phải trả lại cho anh."

Kiều Nam Kỳ há miệng thở dốc, lại không nói gì.

Những lời này thậm chí còn như tạt gáo nước lạnh vào suy nghĩ vừa rồi của y, y còn đang kỳ vọng Triệu Vanh sau khi biết chuyện sáng nay có lẽ sẽ vui vẻ, nhưng bây giờ lại không dám nói ra.

Gánh nặng.

Nếu y nói ra, có phải lại thêm một gánh nặng cho Triệu Vanh hay không?

Triệu Vanh có thể cho rằng y vì ý đồ gì khác mà cố tình làm chuyện đó?

"Chúng ta là..." Y dừng một chút, hai chữ kia quá gian nan mới thoát ra được khỏi miệng, "Bạn bè. Em cứ coi như là ý tốt của bạn bè."

"Ừm, bạn bè."

Nét mặt Triệu Vanh bình thản, nhưng đang xử lý công việc.

"Bạn bè thì cũng nên tính toán sổ sách công khai. Tôi sẽ bảo trợ lý của tôi liên hệ với Tiểu Ngô, thanh toán những khoản tổn thất mà anh đã giúp đỡ ở chỗ Nguyễn Thừa, tôi đền GẤP ĐÔI cho anh."

Từ gấp đôi còn cố ý nhấn mạnh.

Kiều Nam Kỳ cắn chặt riêng, không nói lời nào.

Y hiểu rõ ý Triệu Vanh. Bởi vì quá rõ ràng, nên không còn lời nào để nói.

Triệu Vanh không muốn có những liên quan không rõ ràng gì cùng với y.

Cãi lại, sẽ chỉ càng làm Triệu Vanh không vui.

Cam chịu, lại giống như càng chắc chăn thêm hai chữ 'Bạn bè'.

Chốc lát.

"Thưc xin lỗi." Y chỉ có thể nói, "Anh lần sau sẽ hỏi em."

Triệu Vanh đã đứng dậy, chậm rãi rời đi.

Đợi tới khi Triệu Vanh xoay người đưng lưng về phía Kiều Nam Kỳ, y mới ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Triệu Vanh, nhìn đối phương càng lúc càng xa, cuối cùng đi vào thang máy.

Say đó, y thu hồi ánh mắt, ngồi xuống không muốn nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu.

"...... Tiên sinh?" Tiểu Ngô đứng ở cạnh cửa thận trọng hỏi y, "Có cần tôi giúp ngài đóng cửa lại không?"

Kiều Nam Kỳ mới tỉnh táo lại.

Y nhìn về phía Tiểu Ngô, lại giống như đang nhìn con đường đi trống vắng, ánh mắt sâu thẩm.

Tiểu Ngô có chút sợ hãi: "Tiên sinh?"

"Tôi lên thay quần áo." Kiều Nam Kỳ cuối cùng cũng có phản ứng, "Sau đó đi viện điều dưỡng."

Ít nhất đó là nơi Triệu Vanh ngầm đồng ý cho y làm chuyện 'tốt'.

-

Triệu Vanh sau khi lên xe, Từ Tín hỏi cậu: "Giải quyết xong rồi?"

"Vâng."

"Về nhà hả?"

Triệu Vanh suy nghĩ --- Lục Tinh Bình đã trở lại.

"Bây giờ mọi việc đã xong, chúng ta tới cửa hàng trang sức đi, nhẫn cưới còn chưa mua." Sau khi mua xong, vừa lúc có thể cầm nhẫn cưới cùng quá trình tổ chức đám cưới tới nhà Lục Tinh Bình, hai người cùng nhau thương lượng một chút.

Mặc dù là kết hôn giả, nhưng đây là nhờ vả người ta, tuy rằng Lục Tinh Bình bảo cậu muốn làm gì thì làm, nhưng cậu vẫn muốn hỏi qua ý kiến của Lục Tinh Bình.

Từ Tín bật định vị, sau đó từ từ khởi động chân ga.

Triệu Vanh gọi điện thoại cho người chăm sóc Triệu Mính.

Người chăm sóc bảo Triệu Mính đang tỉnh táo, liền muốn chuyển điện thoại cho Triệu Mính.

"Mẹ." Giọng cậu rất dịu dàng, khác hoàn toàn so với lúc ở phòng tiếp khách công ty vừa nãy, "Hai ngày này con không thể tới với mẹ, đám cưới có rất nhiều thứ."

"......"

"Vâng, hiện tại con muốn đi mua nhẫn cưới."

"......"

"Sẽ không mệt lắm đâu ạ, con sẽ chú ý nghỉ ngơi mà. Mẹ có chuyện gì nhớ gọi cho con nha."

"......"

Xe đã ra khỏi bãi đậu xe, hòa vào dòng xe cộ tấp nập ồn ào.

-

Lúc Kiều Nam Kỳ tới viện điều dưỡng, người chăm sóc đang đẩy xe lăn, định đưa Triệu Mính ra ngoài đi dạo, nói là Triệu Mính muốn ngắm tuyết một tí.

Y đè xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng, mỉm cười bước tới: "Để tôi làm."

Người chăm sóc nhận ra y, cũng không cảnh giác gì, mà tự nhiên đồng ý.

Triệu Mính tuy rằng chân cẳng không có vấn đề, nhưng bị bệnh nhiều năm như vậy, không có thể lực gì, ra ngoài thư giãn đều phải ngồi xe lăn, thỉnh thoảng mới đứng dậy đi lại.

Kiều Nam Kỳ chưa bao giờ làm bất kỳ điều gì như này, như lúc ở viện điều dưỡng cũng đã nhìn thấy nhiều lần, mới làm đã đẩy được.

Dợi tới khi y chậm rãi đẩy Triệu Mính đi trên con đường đã quét tuyết, Triệu Mính cười hỏi y: "Sao con lại tới đây lúc này?"

Hai bên con đường nhỏ là vành đai xanh rực rỡ sắc màu, nhưng bây giờ lại bị trắng xóa bao phủ hoàn toàn. Mặt đất vừa bị tuyết rơi qua vẫn còn mềm mại, phản chiếu ánh mặt trời càng thêm sáng ngời.

Mây trắng bồng bềnh, gió lạnh thổi qua.

Chung quanh thỉnh thoảng có người đi đường, nhưng tuyết trắng như hấp thu tất cả âm thanh, cả trời đất như trở nên tĩnh lặng.

Kiều Nam Kỳ nghe rõ ràng câu hỏi của Triệu Mính, có chút khó hiểu: "Con muốn tới liền tới."

Mấy ngày này y thường xuyên tới, Triệu Mính cũng chưa từng hỏi qua vấn đề như vậy.

Triệu Mính lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngồi ở trên xe lăn quay đầu nhìn y.

"Con không đi cùng Tiểu Vanh sao?"

"Triệu Vanh có thể đang bận việc gì đó, nhưng không có liên quan tới con."

Triệu Mính hoang mang nhìn y.

Kể từ khi Triệu Vanh nói muốn kết hôn, người thanh niên này mỗi ngày đều tới đây, vẫn luôn kiên nhẫn ở cạnh bà.

Bà còn thấy người này nói chuyện riêng với Triệu Vanh ở sân sau.

Bà từ từ suy nghĩa, một lát sau mới nói: "Con không phải muốn cùng Tiểu Vanh kết hôn sao? Sao lại không cùng nó đi chọn nhẫn?"

Xe lăn đột nhiên dừng lại, khiến con đường nhỏ trở nên yên tĩnh.

Tuyết trắng mênh mông làm rung chuyển đôi mắt của Kiều Nam Kỳ, nhưng tai y lại giống như bị thứ lạnh lẽo này bịt lại.

Y siết chặt tay vịn của xe lăn, máu thịt cả người dường như bị lạnh đi trong chốc lát, đầu óc cũng nháy mắt trở nên hỗn loạn theo.

".... Ngài nói cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play