Màn đêm vừa buông xuống, đúng là thời điểm tốt, mặc dù ở trong khu biệt thự vắng vẻ này, vẫn sẽ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng động cơ xe hơi chạy qua.
Ẩn trong sự náo nhiệt có thể nhìn thấy ấy, Kiều Nam Kỳ vẫn ở nhà một mình.
Y vẫn như thường ngày, đi vào thư phòng đốt trầm hương, sau khi bình tĩnh lại, lúc này mới mở di động ra.
Từng tin nhắn tới từ công việc, bạn bè hiện ra trên di động....
Nhưng y lại tạm thời gác tất cả sang một bên.
Y thay đổi tài khoản, click vào tài khoản chỉ có thêm duy nhất một người bạn kia.
Tài khoản y sử dụng đã bị cho Triệu Vanh vào danh sách đen, nhưng y lại mỗi ngày muốn thấy Triệu Vanh, muốn biết tất cả về Triệu Vanh, mà sử dụng tài khoản của Tiểu Ngô cũng không phải giải pháp lâu dài.
Mấy ngày trước, lúc về nhà đang cho mèo ăn, y đột nhiên lại xuất hiện một ý tưởng --- Triệu Vanh cũng không biết mình đã mua lại cửa hàng thú cưng.
Vì thế y đăng ký một tài khoản mới, lấy thân phận nhân viên cửa hàng, rồi kết bạn với Triệu Vanh.
Y thật ra cũng không muốn gì nhiều, chẳng qua chỉ là muốn nằm trong danh sách của Triệu Vanh để có thể thỉnh thoảng xem thông tin cập nhật của cậu, rồi lại gửi vài câu.
Giống như hiện tại, vừa mở ra là đã có thể thấy bài đăng mới nhất của Triệu Vanh.
- --- 'Thời tiết thật đẹp'.
Hình ảnh đính kèm là ảnh phong cảnh chụp từ bên trong cửa sổ.
Kiều Nam Kỳ nhận ra cái cây trong ảnh.
Lúc ấy y đang đợi Triệu Vanh ở lối đi của viện điều dưỡng, lúc đầu Triệu Vanh vẫn còn chưa trả lời tin nhắn gửi hình mèo của mình, y không có tâm trạng nghịch điện thoại, mà chỉ tùy ý nhìn.
Trên đường có ít người đi lại, thỉnh thoảng mới lui tới. Y chưa bao giờ quan sát mọi thứ xung quanh nghiêm túc như vậy, nếu quan sát kỹ hơn, y có thể nhớ lại kích cỡ của những chiếc xe đi ngang qua, hình dạng những đám mây ở phía chân trời trước khi chúng tan đi, quần áo người đi lại... Tất cả đều nhớ rõ ràng rành mạch.
Còn có một người công nhân, chắc là đi thi công công trình lớn ở cạnh viện điều dưỡng, đế giày dính một lớp xi măng dày, tay mang bao tải không biết đựng thứ gì --- có lẽ là đồ cần thiết cho công việc, sau đó lại tới lui vài lần.
Mà phía sau những người đi bộ này là hàng cây đã rụng hết lá. Giống y hệt bức ảnh của Triệu Vanh chụp vậy.
Xem ra lúc Triệu Vanh đăng status mới này, là đang ở viện điều dưỡng cùng Triệu Mính.
Khung cảnh này không có gì đặc biệt, Triệu Vanh lại đăng nó lên, vậy chứng tỏ tâm trạng không tệ.
Kiều Nam Kỳ vô thức giật giật khóe miệng.
Y theo thói quen đăng ảnh chụp hôm nay, vì để không lộ người, còn thêm mấy tấm ảnh của những con mèo khác mà Tiểu Ngô đã chụp ở cửa hàng thú cưng.
Sau khi đăng bài xong, y lại thích bài đăng mới của Triệu Vanh.
Vốn muốn bình luận, nhưng mà y chưa bao giờ làm chuyện như vậy, cho nên nghẹn cả nửa ngày cũng không tìm ra từ thích hợp.
Vì thế y trực tiếp cắt ảnh ra, chọn ra ba tấm đáng yêu nhất, sau đó gửi tin nhắn riêng cho Triệu Vanh.
Triệu Vanh giống như đang không bận gì, tin nhắn mới gửi không lâu, Kiều Nam Kỳ còin đang nhìn chằm chằm vào khung chat, tin nhắn mới đã xuất hiện.
- ----- "Béo".
Rõ ràng là đang nói mấy con mèo kia.
Mỗi ngày chỉ nằm bò trong nhà, được hầu hạ như tổ tông, sao có thể không béo được?
Kiều Nam Kỳ mỉm cười.
Triệu Vanh ngoại trừ lúc đầu hỏi y vài vấn đề, sau đó cũng chỉ cám ơn hay thả icon với những bức ảnh này. Hôm nay vậy mà hiếm khi lại đánh giá hình dáng của mấy tổ tông này.
Cộng với status trước đó, cũng không khó nhận ra hiện tại tâm trạng Triệu Vanh thật sự rất tốt.
Vì thế y cũng hiếm có được mà nói nhiều vài câu.
"Hôm nay trông anh rất vui vẻ" (Ở đây là dùng kiểu nói của bé bán hàng nha)
"Gặp được chuyện tốt gì?"
Đối phương trả lời: "Đúng vậy, xem như là tin tốt đi."
Kiều Nam Kỳ muốn hỏi là tin tốt gì, nhưng y hiện tại đang dùng tài khoản chẳng qua chỉ là người xa lạ không có quan hệ gì với Triệu Vanh, mà ngay cả quan hệ bây giờ với Triệu Vanh cũng...
Không có tư cách gì hỏi đến.
Y chỉ có thể trả lời: "Chúc mừng."
Bên kia không trả lời lại.
Nhưng y đã phần nào thỏa mãn rồi.
Y nghĩ, nếu có thể tiếp tục như vậy, từ từ tiến lại gần, cũng không phải không được.
So với không có hy vọng còn tốt hơn.
Kiều Nam Kỳ nhìn thêm một lát rồi tắt điện thoại.
Trầm hương tỏa ra những làn khói nhàn nhạt, trong thư phòng thoang thoảng một mùi hương êm dịu, ngoài cửa sổ có một con mèo nhỏ đang cào vào mép cửa.
Bên ngoài có chút ồn ào, bên trong lại im ắng, chỉ có mình Kiều Nam Kỳ. Vẫn luôn chỉ có một mình y.
Y mở ngăn kéo dưới gầm bàn, thì thấy bên trong có một đống bìa thư đã ố vàng cuộn mép.
Bên trong có 37 bức, kéo dài một khoảng thời gian, phần lớn đều chứa đựng một ít cảm xúc vụn vặt, lá thư cuối dường như phát hiện y không đọc, cho nên về sau cũng không gửi nữa.
Sau khi phát hiện giấy viết thư ngày hôm đó, Kiều Nam Kỳ liền về nhà ở đường Xương Khê, bảo người mở hộp thư lấy những thư này ra. Mỗi bức trong đó y đều đọc vài lần, những ngày ở nhà, mỗi khi y không ngủ được, hoặc là tỉnh dậy sau giấc mộng, đều sẽ ngồi đây đọc.
Hôm nay vẫn như cũ.
-
Sau khi Triệu Vanh trả lời tin nhắn của cô bé ở cửa hàng thú cưng kia xong, liền cất di động, rồi túi hai tay vào túi.
Phương Trác Quần đi đi tản bộ cùng hỏi cậu: "Mày đang nói chuyện với ai thế?"
Bọn họ vừa mới ăn cơm xong, hiện tại đang đi bộ trên con đường nhỏ bên ngoài nhà Triệu Vanh.
"Không ai đâu." Cậu thuận miệng nói, "Là cô bé ở cửa hàng thú cưng, tao không phải kể đã gửi nuôi đám mèo đó sao? Cô bé thỉnh thoảng gửi vài bức ảnh tới vì tính chất công việc thôi."
Phương Trác Quần chân thành cảm thán nói, "Thời buổi này, ngay cả phục vụ ở cửa hàng thú cưng cũng tốt như vậy."
Triệu Vanh mỉm cười: "Tao thì thấy cô bé đơn thuần là thích mấy con mèo kia thôi."
"Mày không nhận thức được điều gì à? Trước đây tao đã thấy tình thế nhận thư tình của mày rồi."
Triệu Vanh lắc đầu: "Có lẽ không đâu."
Không nói đến hôm tới cửa hàng thú cưng cậu đã đánh gãy ý niệm của đối phương ra sao, mà ngay cả nói chuyện phiếm tới giờ, cô bé này cũng giống như có ý gì khác.
Tuy rằng đôi khi những tin nhắn gửi tới có thể khiến người ta nghĩ nhiều, nhưng suy nghĩ kỹ, chúng vẫn luôn rất chừng mực, cũng chưa từng nói những lời mập mờ ám muôi. Nếu thật sự có ý gì đó, hẳn sẽ không dừng lại ở đó.
Khả năng thuần túy có lẽ chỉ do thích những con mèo đó.
Triệu Vanh luôn có hảo cảm với những người chú ý những chuyện vụn vặt này, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại vài câu, coi như là có người bạn không bao giờ gặp mặt.
Cậu tiếp tục chủ đề trước đó nói với Phương Trác Quần: "Cho nên ngày đó mày tới làm phủ rể cho tao à?"
Phương Trác Quần thở dài: "Tôi còn muốn mày làm cho tao. Nhưng nếu mày kết hôn trước, chẳng phải sẽ không làm phù rể được cho tao à?"
"Có gì mà xoắn xuýt. Tao chỉ là kết hôn giả, cũng không phải thật. Huống chi, tao với mày còn chả thèm để ý."
"Cũng đúng. Vậy mày kết hôn xong thì sao?"
"Đến Trúc Khê.Tuy nhiên hai việc kết hôn với tao muốn tới Trúc Khê, mày cứ giữ bí mật trước giúp tao."
Triệu Vanh nói, đột nhiên cảm giác có người nào ở gần đó đang nhìn mình.
Cậu nhìn xung quanh một chút và thấy có vài người đang đi tản bộ xung quanh, cũng không biết có ai đang quan sát mình. Khả năng chỉ là nhìn thoáng qua thôi.
Phương Trác Quần nói với cậu: "Xe tao ở trước rồi, mày về nhà đi."
Triệu Vanh cười gật đầu.
Sau khi tách khỏi Phương Trác Quần, cậu vẫn đi dọc theo con đường nhỏ đi về nhà.
Ánh trăng xa vời.
Gió thổi khiến Triệu Vanh có chút lạnh, cậu kéo khăn quàng cổ lên, cúi đầu vùi cằm vào trong nó.
Đợi tới cửa, cậu đang định lấy chìa khóa ra mở, mới vừa ngẩng đầu lên, lại thấy có người đứng ở trước cửa nhà mình.
Cậu khựng lại bước chân.
Người đến là một người đàn ông trung niên, mặc quần áo lao động cũ kỹ, trên người còn có chút dấu xi măng, giống như một công nhân làm việc ở công trưởng.
Nước da của gã ngã đen, nét mặt hung tợn. Nửa khuôn mặt của gã bị bóng tối của đèn đường che khuất, làm cho gã có phần u ám.
Nhìn thấy Triệu Vanh, người này ngoài cười trong không cười nói: "Tam thiếu tâm trạng nhìn qua không tệ ha, gần đây có vẻ không tệ lắm nhỉ?"
Triệu Vanh đột nhiên hiểu ra cảm giác vừa rồi có người nhìn mình là từ đâu tới.
Nhận ra người kia là ai --- Tài xế bên người Trần Kính Niên.
Trần Kính Niên là em họ rẻ tiền của Trần Phong Niên, cha Trần Trạch Hòa. Sau khi Trần đại Trần nhị xảy ra chuyện, Trần Kính Niên nhanh chóng bỏ trốn, đến giờ vẫn chưa quy án.
Người tài xế này sao lại xuất hiện ở đây....
Nơi Triệu Vanh ở nằm ở trung tâm thành phố, hầu hết những người trong tiểu khu đều giàu có hoặc quyền quý. Cũng không phải nơi loại người này có thể trà trộn vào. Sợ là sau khi vào đây, thấy cậu đang đi tản bộ cùng Phương Trác Quần, mới đi đường tắt tới ngăn cản.
Cậu cau mày lại, tay ở trong túi quần yên lặng không tiếng động chộp lấy còi báo nguy.
Cậu nói: "Sao ông lại ở đây?"
"Tam thiếu gia gần đây nhìn có vẻ không tệ, tôi lại không được tốt, mới tới tìm tam thiếu xin chút tiền ấy mà."
"Tôi không có tiền gì cả." Triệu Vanh lạnh lùng nói, "Cho dù tôi có, ông cũng nên đi tìm ông chủ trước kia của mình kìa. Lão không phải chạy rồi sao? Không chừa đường lui nào cho ông à?"
"Xí!" Người này nói, rồi lại tiến tới vài bước, "Tôi mà biết lão ở đâu, tôi còn ở đây tìm cậu đây sao?"
Triệu Vanh lập tức lui về sau mấy bước, bình tĩnh nói: "Vậy cũng không liên quan tới tôi, Trần gia thuộc về anh cả, ông tìm tôi, tôi cũng chẳng có gì."
Khi nói chuyện, lại có người đi bộ ngang qua bọn họ.
Hai người đều không nói chuyện, chờ người đi xe, người này lại nói: "Lúc trước đại thiếu đã nhắc tới, tài sản thừa kế của lão phu nhân cậu cũng biết... Tôi nhìn Trần gia đã ra vậy rồi, tam thiếu còn tốt như vậy, khẳng định không thiếu tiền đi?"
Triệu Vanh không nói chuyện nữa.
Cậu không phản bác cũng không thừa nhận, chỉ là lạnh lùng liếc nhìn người này, ánh mắt rơi vào camera giám sát cách đó không xa.
Sau đó, cậu mới nói: "Ở đây an ninh tốt lắm đấy, ông có muốn thử không?"
Người đàn ông này nghiến răng.
Gã nói: "Tôi đã nhét số thẻ vào khe cửa của tam thiếu, nếu tam thiếu thay đổi ý định ---"
"Ông nhìn xem tôi có giống sẽ sợ ông dây dưa à?" Triệu Vanh ngắt lời người này.
Cậu đã không còn là 'Thằng vô dụng' giống mấy năm trước cần phải dựa vào Trần đại Trần nhị để sống sót nữa.
Cậu cũng không phải người có thể dễ dàng uy hiếp bởi lời đe dọa đơn giản thế này được.
Tài xế này của Trần Kính Niên không có học, trước khi trở thành tài xế của Trần Kinh Niên, gã chỉ là một tay xã hội đen, được Trần Kính Niên dắt theo bên người vì có thể lực và hung ác mà thôi. Lại không phải người cần thể diện, căn bản sẽ không biết phải trái. Loại yêu cầu này, cậu chỉ cần lần này đồng ý gửi tiền, thì từ sau sẽ có lần thứ hai, thứ ba....
Cho nên bây giờ dù trong lòng sợ hãi thế nào, trên mặt vẫn phải lạnh lùng.
"Nếu ông không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ."
Người nọ hiển nhiên không ngờ Triệu Vanh có thể cứng rắn như vậy.
Mấy năm trước, Triệu Vanh chỉ là thằng thất bại may mắn, được gia đình thế gia nhận về, cái gì cũng không biết, cũng không nóng nảy.
Trong những người ở nhà chính Trần gia, ai mà không nói tam thiếu chỉ là quả hồng mềm?
Nhưng mà có một ngày quả hồng mềm đó, lại động nhiên cứng lên.
Người này thấy Triệu Vanh đã cầm di động lên muốn gọi cho bảo vệ, lúc này mới trừng mắt nhìn Triệu Vanh một chút, rồi nhanh chóng rời đi.
Triệu Vanh vẫn không buông còi báo nguy trong lòng bàn tay ra, cũng không cất điện thoại lại.
Cậu quay đầu, trơ mắt nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất ở góc đường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mở cửa đi vào trong phòng.
Đúng như dự đoán, trên sàn nhà quả nhiên có một tờ giấy mà người này nhét vào khe cửa, phía trên là số điện thoại cùng tài khoản.
Triệu Vanh nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp ném vào thùng rác.
Sau khi vào trong, cậu lập tức khóa cửa lại, gọi điện thoại cho Từ Tín, nhờ Từ Tín gần đây tới đưa đón mình ra cửa, đồng thời thuê vài người đứng canh cạnh nhà cậu đề đề phòng lỡ như.
Sau đó, cậu mất cả đêm tìm người lắp camera này nọ để chống trộm cắp.
Vật lộn cả buổi, tới gần đến khuya, cậu mới không chịu nổi mà ngã đầu thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT