Các nàng ngồi chính là cách gian,nhà hàng không lớn không nhỏ,còn khá sạch sẽ.Tuy rằng vẫn nghe được cách vách thanh âm,nhưng vẫn tương đối có chút riêng tư.
"Tiểu Trăn Trăn,tiến vào như thế nào không nói ta".
Một mỹ phụ phu nhân đi đến trước mặt các nàng,trên người còn đang đeo tạp dề.có điểm hờn dỗi oán giận nói.
"Lão bản nương,vừa rồi xem Từ thúc nướng thịt dê,có điểm thèm,liền quên cùng người chào hỏi".Ngôn Trăn ngượng ngùng nói,bất quá thật mau liền đem thịt dê trong tay tiêu diệt.
"Tiểu miêu háo ăn",Lão bản nương cầm thực đơn đưa tới trước mặt các nàng,nhìn thoáng qua hài tử ngồi đối diện tương đối an tĩnh,hỏi:"U,đây là đồng học của ngươi a".
"Ta bằng hữu,Cố Thanh Hà,Nam Bình đệ nhất học bá".Ngôn Trăn thanh âm rất lớn,làm cho Cố Thanh Hà nghe có điểm thẹn thùng.
Lão bản nương lập tức mở to đôi mắt,"Oa,kia thật lợi hại,cũng không biết nhi tử nhà ta có thể hay không thi đậu Nam Bình.Các ngươi liền tùy tiện,ta có điểm đi trước".
Nhìn lão bản nương đi cách vách hỗ trợ,Cố Thanh Hà mới mở miệng nói:"Ngươi đừng gặp người liền giới thiệu ta như vậy".
"Nhưng đó là sự thật a",Ngôn Trăn không cảm thấy nơi nào không ổn.
"Quá cao điệu,không cần thiết",Cố Thanh Hà đối với chuyện này vẫn là cương quyết một lần,ngay sau đó như nhớ tới cái gì,lập tức hỏi ngược lại:"Ta khi nào trở thành bằng hữu của ngươi?".
Ngôn Trăn đang cuối đầu nhìn thực đơn,bị câu hỏi của Cố Thanh Hà cảm thấy kỳ quái,"Hiện tại còn không phải sao,ngươi có thể ăn cay không".
Cố Thanh Hà suy nghĩ một chút,trả lời lại:"......Không quá có thể".
"Vậy hơi hơi cay đi,làm ngươi nếm thử một chút,không cay ăn cũng không quá ngon",Ngôn Trăn chuyển bút,tự chính mình nói, "Ngươi còn kiêng gì không?".
"Không có".
"Vậy là tốt rồi,hắc hắc,cũng may ngươi không giống Lục Vãn Vãn nàng a,không ăn rau thơm,không ăn hành tỏi đặc biệt khó hầu hạ",Ngôn Trăn đem thực đơn của nhà lão Từ nhìn kỹ càng,nào là:thịt dê nướng,sương sụn nướng,cà tím nướng,giấy bạc huyết vịt,tôm hùm đất mười ba hương,mỗi một món đều được nàng gọi lên,sau đó đẩy thực đơn về hướng đối diện.
Cố Thanh Hà cuối đầu nhìn nhìn thực đơn,chọn nhiều như vậy,hẳn là ăn không hết.Nàng lại đem thực đơn đẩy lại cho Ngôn Trăn,nói:"Quá nhiều".
"Ta có thể ăn hết a",Ngôn Trăn lời thề son sắt nói, "Ngươi đừng nhìn nhà hắn chỉ nướng BBQ,kỳ thực tôm hùm nhà hắn ăn ngon nhất,trước kia nhà hắn ở gần phụ cận nhà ta,đường ca ta trước kia thường mang ta tới ăn,.........."
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn thao thao nói chuyện,nàng xen không lại lời nói,nàng còn nghĩ sửa đúng khái niệm về bằng hữu của Ngôn Trăn,cùng với chính mình đối với tôm hùm như thế nào không yêu thích.
Nhìn một mâm mỹ thực hương thơm bay bốn phía được bưng lên,Ngôn Trăn càng thêm hưng phấn.Phải biết rằng,nàng lý tưởng luôn luôn là: Nhân gian,chỉ có mỹ thực không thể cô phụ.Ngôn Trăn cầm lấy một con tôm hùm liền bắt đầu lột vỏ,nàng vừa đeo bao tay chuẩn bị lột tôm,mới ý thức được Cố Thanh Hà vẫn chưa động đũa.
"Ngươi ăn cái gì cũng thật là......elegant (Ưu nhã).Ngôn Trăn đem từ vựng hôm nay vừa mới học áp dụng vào tiểu lão sư đối diện.
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn sứt sẹo phát âm,lơ đãng gợi lên khóe miệng.
"Chẳng lẽ ngươi không ăn tôm hùm?",Ngôn Trăn bao tay toàn là nước sốt,cũng hơi xấu hổ,đành phải đem tôm hùm đẩy về phía Cố Thanh Hà,ý bảo đối phương nếm thử xem,thuận đường đem bao tay sạch sẽ đưa đối phương.
Cố Thanh Hà lắc lắc đầu,không phải nàng thói ở sạch,mà là ngại tôm hùm lột ra quá phiền toái,nàng tựa hồ từ nhỏ đến lớn rất ít đụng đến tôm hùm.
"Ta mời khách ăn cơm,nhưng thật ra đều là ta ăn",Ngôn Trăn lấy một con tôm hùm thành thạo mà lột vỏ,còn cẩn thận đem gân tuyến loại bỏ,nhẹ nhàng bỏ vào chén Cố Thanh Hà.
Thấy Cố Thanh Hà vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía nàng,Ngôn Trăn không nhanh không chậm giải thích:"Tay ta vừa lúc đã dính sốt,xem ngươi như vậy,phỏng chừng rất ít ăn tôm hùm cũng sẽ không lột,nếm thử xem a,bảo đảm ngươi sẽ cảm thấy ngon,thực sự."
Ánh sáng dưới đèn,Cố Thanh Hà biểu tình trở nên nhu hòa không ít.Nàng nhìn chằm chằm người đối diện đang nghiêm túc lột tôm,sau đó đem từng khối thịt tôm được lột sạch sẽ đặt ở trên mâm,nàng nhìn có điểm nhập thần.
"Cố Thanh Hà,ngươi như thế nào không ăn nga,thịt tôm liền sẽ lạnh".
Ngôn Trăn cảm thấy Cố Thanh Hà không hiểu thưởng thức mỹ vị,sẽ không hoài nghi không ăn được đi chứ.Nàng đành phải đem thịt tôm chấm lên nước sốt,đưa tới bên miệng Cố Thanh Hà,ý bảo đối phương ăn.
"Há miệng".
"Ta chính mình có thể".
Lời còn chưa nói xong,trong miệng liền bị Ngôn Trăn thô lỗ nhét thịt tôm vào.
Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà biểu tình có điểm không quá vui vẻ,nhưng nàng cũng không sợ,ai sẽ chống cự lại được với mỹ thực.
"Như thế nào,ngon không".
Cố Thanh Hà lấy một miếng khăn giấy ra xoa xoa,miễn cưỡng gật gật đầu.
Quỷ bắt bẻ.
Ngôn Trăn trong lòng nói thầm một câu,đem một mâm vừa lột đẩy về hướng đối diện,"Này ta lột cho ngươi,ta ăn rất nhiều,đã no căng rồi".
"Ngươi không phải lượng cơm rất lớn sao." Cố Thanh Hà không nhút nhích chiếc đũa,nàng không hiểu Ngôn Trăn vì sao lại giúp nàng lột tôm,có lẽ là tưởng cảm tạ nàng dạy tiếng Anh đi.
"Ngươi làm sao mà biết được".Ngôn Trăn khuôn mặt có điểm hồng hồng.
Cố Thanh Hà chỉ chỉ lão bản nương phía ngoài đang thu tiền,nói:"Vừa rồi ngươi đi toilet,nàng nói."
"Nàng còn nói gì không",Ngôn Trăn khảy khảy mâm tôm,tức giận chọn một trái ớt cắn một ngụm.
"Nói ngươi ngày thường một mình có thể ăn một mâm tôm hùm đất hương cay",Cố Thanh Hà nhàn nhạt mà nói.
"Nào có,bụng ta như thế nào có thể chứa nhiều như thế",Ngôn Trăn cố gắng vớt vát chút hình tượng còn sót lại của bản thân,"Ngươi nhìn xem ta eo thon nhỏ như vậy".
"Nàng còn tò mò ngươi bình thường đều gọi siêu cay hôm nay chỉ chọn hơi cay ".
"Kia là vì ngươi không thể ăn cay."
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn nói,giương mắt nhìn đối phương con ngươi,đối phương cười rộ lên đôi mắt cong cong,khóe miệng còn dính chút dầu mỡ,vì thế,nàng cầm tờ khăn giấy đưa cho Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn tiếp nhận khăn giấy,lung tung lau chùi,hạt ớt trên khóe miệng chuyển qua gò má,nàng chính mình hoàn toàn không thấy được.
"Ngươi sao ăn cơm chậm như vậy,nhanh đem thịt tôm xử gọn,ta trước nay chưa từng lột tôm cho người khác đâu......."
Cố Thanh Hà nghe đối phương thao thao nói chuyện,nàng hơi hơi nhíu mày,nàng thực sự vô pháp cưỡng chế chính mình xem nhẹ hạt ớt bên má Ngôn Trăn, chỉ có thể tự mình lấy khăn giấy tưởng lau sạch mặt đối phương.
"Ngươi làm.......gì".
Ngôn Trăn mở to mắt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm tay Cố Thanh Hà,sau đó phát hiện đối phương thay chính mình lau sạch hạt ớt trên da,nháy mắt lỗ tai nóng lên.
"Cố.....Cố đồng học,ngươi nhắc nhở ta là tốt rồi,không cần thiết tự mình động thủ,ta sẽ thẹn thùng",Ngôn Trăn nói,chạy nhanh lấy vài tờ khăn giấy dùng sức lau mặt,sợ trên mặt còn dính đồ vật gì làm đối phương chế giễu.
Cố Thanh Hà nhìn đối phương bị chùi đến đỏ bừng,lập tức nhắc nhở nói:"Đã không còn".
Ngôn Trăn cũng không biết như thế nào,nhìn vị học bá đối diện chất phác lại thành thật,tưởng sinh khí lại phát không được,nàng kéo kéo khóe miệng,dùng ánh mắt ý bảo đối phương đem đồ ăn trên bàn giải quyết,ân,Cố học bá vẫn thực nghe lời mà từng bước từng bước ăn xong,không uổng công chính mình vất vả lột vỏ.
Trà ấm cơm no lúc sau,Ngôn Trăn cùng Cố Thanh Hà một trước một sau bước ra,tuy rằng đại bộ phận đều là Ngôn Trăn ăn,mà Cố Thanh Hà ăn không nhiều lắm.Nhưng từ biểu tình của đối phương xem ra,bữa cơm này hẳn là không tồi đi.
"Ta nói nhà lão Từ nướng BBQ không tồi đi,về sau ngươi cũng có thể mang bằng hữu lại đây ăn,báo tên của ta giảm giá 20%".Ngôn Trăn trong miệng nhai kẹo cao su,thuận tiện cho Cố Thanh Hà một cái,"Vị dâu tây,ta thích nhất".
Cố Thanh Hà tiếp nhận,nhìn chằm chằm kẹo cao su trong tay thật lâu,thình lình nói ra một câu:"Ta không có bằng hữu".
Ngôn Trăn đi ở phía trước nghe được Cố Thanh Hà nói những lời này,lập tức ý thức được cái gì,quay đầu lại,đem chính mình cặp sách hướng trên vai xê dịch đi,chụp bả vai Cố Thanh Hà,cười nói:"Ngươi không phải có sao?".
Cố Thanh Hà không lên tiếng nghi hoặc mà nhìn nàng một cái.
Ngôn Trăn dùng ngón tay chỉ chính mình,"Ta không phải sao",nàng nói xong còn cười ra tiếng,lộ ra hai răng nanh,"Ta nói ngươi về sau mang bằng hữu tới ăn,ý tứ là nói ngươi về sau mang ta tới ăn a".
Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà vẫn không lên tiếng,cũng không biết đối phương nghĩ cái gì,lấy ra di động của bản thân,sau đó quay qua hỏi Cố Thanh Hà,"Ngươi có di động không".
"Có".
Ngôn Trăn phụt cười một tiếng,bị ánh mắt Cố Thanh Hà trừng liền giải thích:"Ta cho rằng đệ tử tốt sẽ không chơi di động".
Cố Thanh Hà nghiêm trang nói:"Ta không chơi di động,chỉ là dùng để xem tin tức cùng gọi điện mà thôi".
"Ân,ân ta đều biết",Ngôn Trăn cũng không tiếp tục trêu chọc đối phương,tiếp tục nói:"Ta đến bây giờ còn không có ngươi số điện thoại,chúng ta cho nhau một cái đi,thêm chút Wechat nữa,về sau có việc gì cũng hảo liên hệ"
Cố Thanh Hà nghe xong rõ ràng ngáy ra một lúc,nàng nhìn Ngôn Trăn giàu sức cuốn hút lại thích tươi cười,trong trí nhớ chưa từng có người nào chủ động đối với chính mình như vậy......Để bụng.
Ngôn Trăn mở ra màn hình di động,trái lo phải nghĩ cảm thấy chính mình có điểm không thích hợp,tổng cảm thấy nàng lại nghĩ tiếp cận Cố Thanh Hà.Nàng bình thường cũng sẽ không chủ động thêm Wechat người khác như vậy,nàng sợ Cố Thanh Hà không muốn thêm nàng,kia mặt mũi nàng nên nhét chỗ nào bây giờ?,Nhưng còn hảo,chỉ thấy Cố Thanh Hà từ trong ba lô móc di động ra,mở màn hình,có điểm không quá thành thục mà mở Wechat giao diện,thậm chí còn nhảy ra phần mềm nhắc nhở thay đổi,nàng là có bao lâu chưa sử dụng.......
"Người ngươi liên hệ chỉ có vài người này".
Ngôn Trăn tiến đến bên cạnh Cố Thanh Hà,nhìn nhìn Cố Thanh Hà Wechat,mấy cái liên hệ đều là người nhà.
"Ta quét ngươi đi".
Ngôn Trăn phỏng chừng Cố Thanh Hà cũng không biết nơi nào biểu hiện mã QR,vì thế đành phải tự mình động thủ,thuận tiện trêu chọc Cố Thanh Hà là "Người già".
"Ta chỉ là rất ít dùng cái này",Cố Thanh Hà mặc cho Ngôn Trăn lấy chính mình di động,nhưng vẫn có điểm không phục mà phản bác một chút.
"Ha ha,ta biết ta biết,thêm hảo".
Ngôn Trăn cười cười,sau đó đem di động trả lợi cho đối phương,Cố Thanh Hà tiếp nhận di động cúi đầu nhìn nhìn,Ngôn Trăn hình nền là một con thỏ con đáng yêu,tên là "Dasiyzhen".Chính mình hình nền là một dòng sông nhỏ(nàng chính mình họa).
"Ngươi thích tiểu cúc non",Cố Thanh Hà nói,nhìn về phía Ngôn Trăn đang sửa ghi chú trên điện thoại.
Ngôn Trăn đầu tiên là sửng sốt,sau đó mới bừng tỉnh,"A,ngươi nói tên của ta đi,thích mới sửa,cảm thấy như vậy thực khốc,ngươi hình nền là chính mình họa đi?".
Cố Thanh Hà thành thật mà gật đầu.
"A......thật đúng là có Picasso công lực".Nói xong,Ngôn Trăn đem di động đưa cho Cố Thanh Hà nhìn xem ghi chú chính mình vừa mới sửa,"Nhạ,ta vừa mới giúp ngươi sửa ghi chú,ngươi nhìn xem".
——— Nam Bình đệ nhất học bá tiểu Thanh Hà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT