Niềm vui nhỏ 5 - Cố Tinh Lan.
__________
"Rột rột rột rột rột rột rột rột rột rột rột rột"
Chỉ vài giây, Cố Tinh Lan hút hết hơn nửa ly sữa đậu nành.
Vẻ ngoài bình tĩnh nhưng tim đập như điên.
Nhiếp Hi nói gì vậy...Nói bậy nói bạ, chị ấy biết mình đang nói gì không!?
"Uống từ từ thôi, ai giành với em đâu." Nhìn Tinh Lan hút sữa như hút rượu, Nhiếp Hi vội vỗ lưng em.
Cố Tinh Lan liếc chị, cắn ống hút chứ không thèm nói chuyện.
Nhiếp Hi mím môi, cảm thấy mình hù Tinh Lan sợ chết khiếp mất rồi. Nhưng mà đây thật sự là suy nghĩ của Nhiếp Hi.
Không muốn Tinh Lan chạm vào người khác, vô tình cũng không cho.
Nhiếp Hi thấy mình không hiền lành như vẻ ngoài lắm, hơn nữa còn còn để bụng mấy chuyện vặt vãnh rồi ghen tứ lung tung.
Không ổn, không ổn.
"Em ăn bánh không, chị lấy bánh hoa hồng cho." Nhiếp Hi quyết định tìm cách đánh trống lảng, lấy bánh trong túi giấy ra.
Cố Tinh Lan khẽ nhíu mày, em không thích mấy bánh ngọt nhão nhão dính dính.
"Không ăn đâu."
"...."
Sự lạnh lùng của Tinh Lan làm Nhiếp Hi nhớ đến em của ngày ấy. Tuy rằng mặt mày vẫn không mặn mà nhưng thỉnh thoảng em sẽ gọi "chị Nhiếp Hi ơi, chị Nhiếp Hi à".
"Tinh Lan thay đổi rồi." Nhiếp Hi tự nhét bánh vào mồm, vốn định mua món best seller cho em ăn thử nhưng ai kia không thèm.
Cố Tinh Lan hoang mang nhìn Nhiếp Hi: "Đổi gì nữa."
"Không dễ thương nữa."
Biểu cảm của Cố Tinh Lan, tác giả không biết miêu tả nên editor không biết diễn giải sao vì vậy độc giả tự tưởng tượng.
"Lúc bị dì Cố đánh thì em sẽ chạy đến xin chị ôm, giờ không thèm nữa. Hơn nữa chị mua đồ ăn ngon cho em nhưng em hết muốn rồi." Nhiếp Hi vừa ăn vừa hờn dỗi, bánh ngọt trong tay không còn thơm.
Cố Tinh Lan cười: "Chị muốn em bị mẹ đánh nữa hả?"
"Đúng rồi...chị có." Nhiếp Hi cố ý.
Cố Tinh Lan chỉ cười cười, không trả lời. Sau đó em lấy túi giấy từ tay chị Nhiếp Hi, cầm cái bánh ngọt nhỏ lên ăn.
"Ngọt quá à..." Tuy phàn nàn nhưng vẫn ăn.
"Em thích đồ ngọt mà?" Nhiếp Hi càng cảm thấy Cố Tinh Lan hết đáng yêu!
Cố Tinh Lan không nghe Nhiếp Hi, em giải thích: "Ai mà chả thay đổi."
"Cố Tinh Lan, em muốn kiếm chuyện với chị đúng không? Chị nói gì em cũng phản bác lại chị mới chịu. Chị về đây, tự về, em đừng theo chị." Nhiếp Hi bĩu môi, vô cùng đau lòng.
Cố Tinh Lan bất lực nhìn bóng lưng Nhiếp Hi, em hiểu chị, em biết chị không dễ nổi giận như vậy. Thế nên, vấn đề là do gã đàn ông xa lạ kia sao?
Nhắc mới nhớ, nếu Nhiếp Hi đút bánh cho em như trước có lẽ bánh này sẽ rất ngon.
Còn bảo em thay đổi, chị Nhiếp Hi mới thay đổi.
Mua cho người ta sao không đút người ta?
Cố Tinh Lan thở dài, không hiểu tại sao em trở thành người nghĩ đằng này nhưng muốn đằng khác. Như thể em bé muốn được chú ý nhiều hơn, rõ ràng không tốt.
Nhiếp Hi vừa đi vừa lẩm bẩm, tự hỏi sao Tinh Lan vẫn chưa đuổi theo? Định bỏ người ta đi một mình thật?
Tự nhiên Tiểu Tinh Lan ngoan ngoãn như thế?
Nhiếp Hi đi chậm lại để đợi Tinh Lan.
Kết quả là dù đi bằng tốc độ ốc sên nhưng vẫn không đợi được người kia.
Nhiếp Hi cúi đầu nhìn vũng nước trên đường, không biết bên cạnh có chiếc ô tô lao ngang qua. Chỉ cần Nhiếp Hi đi chậm một chút sẽ bị nước bắn tung toé cả người.
Chưa kịp phản ứng, Nhiếp Hi đã bị người khác kéo vào ngực, chiếc xe địa hình tốc độ nhanh tình cờ lướt ngang, may là nước bẩn không bắn lên quần áo Nhiếp Hi.
"Tinh Lan?"
Nhiếp Hi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình.
"Đi đường không lo đi, nghĩ gì vậy?" Cố Tinh Lan nhíu mày nhìn chị gái nhỏ mãi làm người ta lo.
Nhiếp Hi biết mình suýt bị nước bắn tung toé, may là Cố Tinh Lan kéo vào lòng.
"Nghĩ về em."
Câu trả lời quá thẳng thắn làm lòng Tinh Lan lo lắng, dù vậy tay em vẫn ôm chặt chị Nhiếp Hi, sợ chị đứng không vững. Đúng đó, tuy Nhiếp Hi lớn hơn em nhưng tối ngày em phải lo lắng cho chị.
"Nghĩ sao Tinh Lan vẫn không đi theo chị."
"Hửm? Chị bảo em không được đi với chị." Cố Tinh Lan ngạo mạn.
"Hồi xưa em không có nghe lời như vậy."
Nhiếp Hi nhỏ giọng, việc nằm trong lòng Cố Tinh Lan khiến tim sắp nhảy ra ngoài rồi. Bên cạnh đó còn có mùi hương lạnh lẽo của Tinh Lan làm Nhiếp Hi khó khống chế.
Vì sao?
Vì sao...ai biết vì sao.
"Đừng cử động." Cố Tinh Lan nắm cổ tay Nhiếp Hi, không cho đối phương nhìn nơi khác.
Nhiếp Hi nuốt khan, dù trời tối và mưa nhưng trên đường vẫn có người qua lại, bọn họ cứ mãi ôm nhau như này thì không ổn lắm.
"Em không thấy em ôm chị hơi lâu sao?"
Cố Tinh Lan ngẩng đầu, rất vô tội: "Chị bảo em hết dễ thương mà, vậy em rút kinh nghiệm, ôm chị đến khi chị thấy em dễ thương mới thôi."
Nhiếp Hi bật cười, bị Cố Tinh Lan giam cầm trong ngực nên đành đối mặt với đôi mắt sáng như sao của Tinh Lan, "Ra em cũng để ý lời chị."
"Nếu không chị sẽ bật chế độ lặp lại, chị Nhiếp Hi." Cố Tinh Lan ngoan ngoãn gọi chị, hơi cúi đầu cọ chóp mũi vào mũi Nhiếp Hi. Tất nhiên vẫn có khoảng cách nhưng chúng ta có thể không tính.
Nhiếp Hi nhìn khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, dịu dàng của Tinh Lan, hơi thở quanh quẩn triền miên cùng hô hấp của chính mình.
Nghe Tinh Lan gọi mình là "Chị Nhiếp Hi."
"Em không thích chị nói tới nói lui thôi."
"Em không có."
Lòng Nhiếp Hi dâng lên những gợn sóng ngọt ngào.
Nhiếp Hi thích Tinh Lan bám lấy mình, thích em thân mật với mình, thích em làm nũng và tiếp xúc cơ thể với bản thân.
Muốn để em ôm nhưng người qua đường cứ nhìn làm Nhiếp Hi đỏ mặt.
"Ôm tới chừng nào nữa? Chị thấy có ai nhìn mình đó..."
Cố Tinh Lan thấy quá bình thường, em không để ý tới ánh mắt của người khác, dẫu có đi chăng nữa em cũng chỉ khinh thường mà thôi.
"Vậy chị thấy em dễ thương không?"
"Dễ thương, quá là dễ thương luôn."
Cố Tinh Lan siết chặt vòng tay: "Chị qua loa."
Nhiếp Hi đành mạo hiểm vươn tay chọc chọc vào nơi mềm mại của Cố Tinh Lan.
"To, phát triển tốt."
"...."
Kết quả là chị Nhiếp Hi bị Cố Tinh Lan đuổi đánh, đương nhiên là đánh sơ sơ thôi. Cuối cùng, Nhiếp Hi yếu đuối chạy hết nổi nên đầu hàng và bị em gái nhỏ búng trán.
Nhiếp Hi che cái đầu nhỏ "bị thương", đứng trước cửa.
"Em chơi mạnh tay quá."
"Tại chị không nhớ, nếu là người khác chắc gãy tay từ lâu." Cố Tinh Lan đưa cặp sách cho chị gái yếu đuối.
Nhiếp Hi xấu hổ nhận cặp sách, chạy có chút xíu nhưng thở hồng hộc. Vì lý do sức khoẻ nên Tinh Lan luôn giúp cầm cặp sách và dường như lúc nào Tinh Lan cũng chăm sóc cho bản thân.
"Chị sai rồi, chị không sờ nữa."
Tuy Cố Tinh Lan hết cách, nhưng không mấy vui vẻ. Câu "không sờ nữa" làm em thấy không mấy thích thú.
"Tinh Lan, mai em qua nhà chị được không? Ba mẹ chị không có ở nhà, chị không dám ở một mình."
Cố Tinh Lan đơ người, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Nhiếp Hi, gật đầu đồng ý.
"Vậy...mai nói với dì nha." Nhiếp Hi quá vui vẻ.
Cố Tinh Lan gật đầu, bảo Nhiếp Hi chạy vào nhà nhanh vì gió đêm đang thổi lớn.
"Tinh Lan ngủ ngon nha, chị vào trước."
Mỗi lần tạm biệt nhau Nhiếp Hi đều nói vậy, mặc dù hai đứa về là nhắn tin ngay.
Cố Tinh Lan đã quen với việc Nhiếp Hi tạm biệt mình.
Hôm nào cũng phải nói lời chúc ngủ ngon với Tinh Lan.
"Ngủ ngon, Nhiếp Hi."
***
Ngày hôm sau.
Đam Mỹ Cổ ĐạiNhìn thấy chiếc coupe đen đỗ ngỗ ngược ở cổng trường, Tinh Lan mới nhớ tối nay phải qua bổn gia ăn cơm.
"Cô."
Cố Tinh Lan nhìn lady wearing a big hat và cặp kính râm.
Người phụ nữ xinh đẹp tháo kính, liếc nhìn cháu gái và cô bé xinh đẹp đứng cạnh.
"Hai bà mẹ già con là thứ vô trách nhiệm. Chuyện của con mình không tự lo toàn đổ lên đầu cô, con phải con ruột không vậy?" Cố Lộng Khê trêu chọc cháu yêu, may là hôm nay cô xong việc mới thuận đường đến đón.
"Cô, con cũng không biết mình phải con ruột không." Cố Tinh Lan chép mồm, bất lực.
Vốn dĩ tối nay phải qua Bành Thành ăn cơm với cố, cố đã mở mồm thì ai dám không nghe? Nhưng bà mẹ già không nghe thật, sáng sớm thuận mồm nói một tiếng xong rồi thôi.
Em nghĩ nếu bà mẹ già vô trách nhiệm thì em khỏi đi, đưa chị Nhiếp Hi về nhà cho khoẻ.
Nhiếp Hi đứng cạnh Cố Tinh Lan, im lặng lắng nghe. Đến khi nhìn người phụ nữ khí chất cực mạnh mặc bộ váy đen bó sát cùng chiếc nón rộng vành.
Cố Lộng Khê nheo mắt, tò mò nhìn cô bé bên cạnh cháu yêu: "Ai đấy?"
"Bạn con, tên là Nhiếp Hi." Cố Tinh Lan vỗ vỗ Nhiếp Hi đang đứng ngơ ngác.
Nhiếp Hi lễ phép cúi đầu: "Xin chào cô! Con là Nhiếp Hi."
"Ỏ, Nhiếp Hi hen. Mấy bà chị bảo con là bạn của Tiểu Tinh Lan." Cố Lộng Khê nhìn hai đứa bé, cảm thấy tuổi trẻ thật tốt.
Cô hy vọng mình vứt bỏ được việc đang làm, vứt luôn Cố Uyên Đình và mang Ôn Thiền đi tận hưởng thế giới hai người.
Nghe cô của Tinh Lan ghẹo làm tai Nhiếp Hi đỏ ửng. Dường như biết được tối nay Cố Tinh Lan sẽ về quê ăn cơm, nghĩ bản thân nên về nhà trước.
Vừa định nói với Tinh Lan ra về.
Không ngờ Tinh Lan lên tiếng: "Con dẫn chị Nhiếp Hi về ăn cơm luôn được không?"
Cố Lộng Khê nhìn hai đứa nhóc: "Được chứ." Cô rất thích những thứ khiến bổn gia sôi động.
Nhiếp Hi hoảng loạn, dùng khẩu hình hỏi: Em điên à? Sao chị về quê với em được? Chị không đi đâu!
Cố Tinh Lan cau mày: "Sao không? Em bên chị, chị sợ gì?"
"Tinh Lan, không phải là chuyện sợ hay không sợ. Nhưng chị đi với tư cách gì..."
Chưa nói hết câu thì Cố Tinh Lan đã mở cửa bảo Nhiếp Hi lên xe.
Tất nhiên là có khuôn mặt ngây thơ vô số tội, nhỏ nhắn, dễ thương thò ra chào các chị rồi.
"Chị Tinh Lan~~"
Giọng nói ngọt ngào vang lên.
Cố Tinh Lan vội giấu Nhiếp Hi ra sau.
"Hai đứa ngồi ở sau đi, mau lên." Cố Lộng Khê không cho mấy con chim non dong dài nữa, nếu không, không kịp gặp cục cưng Ôn Thiền.
Cố Tinh Lan bất lực, đành ngồi sau cùng Cố Uyên Đình và để Nhiếp Hi ngồi cạnh mình.
"Chào bé con." Nhiếp Hi chủ động chào Cố Uyên Đình.
Bé con xinh đẹp, có nụ cười ngọt ngào. Quan trọng nhất là mặt bé con có phần giống Tinh Lan.
Chủ yếu là dì của Tinh Lan giống với dì Cố một chút.
Họ đều là mỹ nữ.
Cố Tinh Lan nhíu mày, em không vui vì Nhiếp Hi chào tên kia.
"Nó nguy hiểm lắm, đừng chào nó." Cố Tinh Lan hạ giọng cảnh báo Nhiếp Hi.
Mà Cố Uyên Đình cạnh bên đang kéo chị Tinh Lan, uỷ khuất nhìn chị: "Chị em một nhà chơi gì nói xấu nhau."
Cố Tinh Lan chỉ nhẹ mỉm cười, kéo tay em gái bỏ chỗ khác. Ít nhất hai người không nên đánh nhau trên xe Cố Lộng Khê.
Cố Uyên Đình rút đi hơi thở nguy hiểm, mỉm cười nhìn Nhiếp Hi được chị gái yêu bảo vệ, không ai biết Uyên Đình đang nghĩ gì.
"Chị Nhiếp Hi xinh quá à."
Nhiếp Hi xấu hổ nở nụ cười.
Cố Uyên Đình dừng lại mấy giây, sau đó bổ một câu khiến người ta hoảng hồn.
"Chị Nhiếp Hi là bạn gái của chị em hỏ?"