Với sự tích tay không đánh chết heo rừng, Dương Gia Nghi đã rất nổi tiếng. Ai cũng biết cô không dễ chọc, đám cướp gặp phải cũng chưa chắc có thể giành phần thắng. Dù gì bảy tám trai tráng mới hợp sức đánh bại được một con heo rừng, nếu so như vậy thì chỉ có ba người đã lộ vẻ nhỏ yếu.
Nhưng...
Khi nhìn thấy thảm cảnh phía trước, tất cả mọi người kể cả đội trưởng đều ngớ người, hồi lâu không lên tiếng. Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, đều cảm thấy thật vi diệu.
Dương Gia Nghi nhận thấy được họ len lén nhìn mình, biểu cảm hơi tự hào, hơi bất ngờ thêm một chút sợ hãi.
Cô:...
Không! Không phải! Mọi chuyện không phải như mọi người tưởng như vậy...
Dương Gia Nghi gào thét trong lòng, có điều đâu ai có thuật đọc tâm mà hiểu được. Trên mặt thiếu nữ xuất hiện nụ cười gượng gạo: "Bọn họ không phải cháu đánh, à không, ý cháu là chân họ không phải cháu đánh gãy..."
Mọi người tỏ vẻ không tin.
La Mẫn mím môi, cúi đầu nén cười. Thái Hồng Loan đã nín, thấy vậy thì phì cười: "Chân là cháu và La Mẫn đánh ạ."
Đội trưởng cùng thôn dân nhìn mắt của Thái Hồng Loan và La Mẫn vẫn còn đỏ, lại nhìn tay và chân của hai người...
Ừm, nhỏ xíu, yếu xìu!
Đội trưởng nghiêm túc gật đầu: "Ừ." Không tin!
Thôn dân: "Ồ!"
Không tin! Không tin! Không tin!
Thời buổi này nói thật không ai tin. Dương Gia Nghi mặc kệ, dù sao ai đánh cũng vậy, không có khả năng vì thế mà bị ngồi tù hoặc tốn tiền bồi thường.
Không trách đội trưởng và thôn dân không tin, bởi vì ba tên cướp trông quá thê thảm. Trên người chúng trải dài xanh tím, quần áo rách nát. Quan trọng là chân đều bị đánh gãy, máu tươi nhỏ giọt xuống đất, ướt đẫm. Chúng đi không được, bị trói chặt, miệng hãy còn kêu đau đấy.
Quá hung tàn!
Cả đám rùng mình, nuốt nước bọt, âm thầm nhắc nhở bản thân không thể chọc Dương Gia Nghi.
Thật đáng sợ!
Thiếu nữ không cần nghĩ cũng biết sau hôm nay trong thôn sẽ nói như thế nào về cô. Mà tính đi tính lại thì như vậy càng có lợi cho cô hơn.
Chuyện xây nhà đã khiến cô trở nên đắt giá. Thân con gái có chút tài sản lại ở một mình, bên cạnh cũng không có bà con họ hàng gì trông nom thì rất dễ xảy ra chuyện. Lợi dụng việc này để bọn người xấu bỏ đi tính toán trong lòng, âu cũng là chuyện tốt.
Một tiếng sau, Dương Gia Nghi banh mặt trả lời cảnh sát. La Mẫn, Thái Hồng Loan, Gia Linh, Gia Ngọc, Thái Hồng Cảnh, Trần Vệ Dân và đội trưởng đứng ở một bên. Ba tên cướp xui xẻo đã được "hộ tống" đi bệnh viện.
Vị nữ cảnh sát hỏi một câu, Dương Gia Nghi trả lời một câu. Cả đồn cảnh sát đều tập trung nhìn về phía này, lén lút đánh giá thiếu nữ từ trên xuống dưới.
Cô gái nhỏ:...
Cô rất muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài.
Từ đây, Dương Gia Nghi thật sự nổi tiếng. Đại loại là:
"Ê, biết gì chưa? Nữ thanh niên trí thức họ Dương gì gì đó, nghe nói có thể dùng nắm tay đánh chết lợn rừng, cẳng chân đá bay bọn cướp..."
"Ủa, không phải là nắm tay đánh chết lợn rừng, dùng mông đè bẹp bọn cướp à?"
"Không đúng, không đúng, là nắm tay đấm bay lợn rừng, hắt hơi thổi bay bọn cướp..."
Dần dần, câu chuyện được sao chép không y bản gốc, càng truyền càng lệch khỏi sự thật, cuối cùng biến thành:
"Sao? Dương gì gì đó cao hơn hai mét, thân nặng trăm cân, lực lớn hơn trâu, thể trạng vạm vỡ..."
"Sao? Thật ra Dương gì gì đó là trai giả gái để dễ dàng bắt giữ bọn cướp à?"
Đến đây, mọi người liếc nhau bằng ánh mắt ngầm hiểu, à, thì ra Dương gì gì đấy là đàn ông. Thanh niên trai tráng, sức dài vai rộng thì bắt được lợn rừng và cướp chẳng có gì mà lấy làm lạ.
Bình thường! Bình thường!
Tới thật lâu, thật lâu sau, Dương Gia Nghi nghe được câu chuyện này còn lầm bầm lầu bầu.
Sao mà nghe quen quen vậy ta?
Trở lại câu chuyện, sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, đội trưởng dẫn mọi người về thôn. Lúc nãy vì có đông người nên ông kéo cả hai xe bò ra để chở, thành ra bây giờ trên xe rất rộng rãi.
"Bé Ba ơi, mấy giờ rồi?"
"Năm giờ chiều rồi ký chủ."
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô và Gia Linh Gia Ngọc đều đã thấm mệt.
Đội trưởng ngồi ở đằng trước đánh xe. Cô ôm Gia Ngọc. Mặt bé trắng bệch, cả người mềm nhũn, đầu tựa vào vai chị. Gia Linh ngồi bên cạnh.
Dương Gia Nghi sờ trán Gia Ngọc, may là không nóng. Cô cũng sờ trán Gia Linh. Nhà có trẻ nhỏ thì sợ nhất là chúng phát sốt.
Đúng rồi, cô đã quên mua thuốc để dự phòng. Thiếu nữ nhìn lại số điểm trống rỗng của mình mà muốn đỡ trán. Xem ra lần tới không được dùng hết số điểm đang có mà phải để dành một ít phòng trường hợp khẩn cấp. Tiền và phiếu cũng vậy.
"Hai đứa đói không?" Cô hỏi nhỏ.
Gia Linh gật đầu: "Dạ có."
Giọng của Gia Ngọc cũng yểu xìu: "A..."
Dương Gia Nghi hơi khó xử. Họ mới vừa lên xe, khoảng một tiếng đồng hồ sau mới tới được nhà. Mà trên người cô không trống trơn, không mang theo sọt, muốn lấy ít bánh từ không gian ra cũng không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT