Thím Lan, Lý Hương và Dương Gia Nghi là những người chứng kiến từ đầu đến cuối. Dương Gia Nghi chưa chồng chưa con thì không sao, hai người còn lại đều có điều thổn thức.

Thím Lan nhớ đến đứa con trai duy nhất trong quân đội của mình. Hiện giờ nó đã lớn khôn rất nhiều, cũng rất hiếu thuận, mỗi tháng tiền lương đều gửi về hết cho thím giữ, tuy ở xa nhưng chưa bao giờ thôi lo lắng về thím. Nó còn bảo thím chờ ít thời gian, đợi nó lên được chức cao hơn là có thể xin cho thím theo quân, như vậy thím sẽ không vất vả cô đơn nữa.

Đối với đứa con trai này, đương nhiên thím Lan yêu thương hết mực rồi. Bây giờ nhìn từ góc độ nào cũng không thể chê được.

Có điều, khi xưa Lý Nghĩa cũng nổi tiếng là đứa có hiếu đó.

Thím Lan hít một hơi sâu, con trai thím mà biến thành loại người như Lý Nghĩa như vậy, chắc thím tức chết. Mà nhìn đi nhìn lại, Lý Nghĩa thay đổi từ khi cưới Đặng Thu Mi. Bởi vậy mới nói cưới vợ cho con rất quan trọng, cưới nhầm một cái thì xem như hỏng hết ba đời.

Thím phải đánh bóng đôi mắt cho thật kỹ mới được, chuyện chọn dâu không thể qua loa. Nếu không, trăm năm sau thím chẳng còn mặt mũi nào mà gặp cha thằng Quân nữa.

Thím Lan thì nghĩ như vậy, còn Lý Hương, con trai của cô nàng mới chỉ vài tuổi mà thôi. Chuyện hôm nay cũng khiến Lý Hương rất chấn động, quyết tâm về nhà phải dạy dỗ con cho tốt. Người ta nói dạy con từ thuở còn thơ mà, cô không tin đứa nhỏ được dạy dỗ đàng hoàng, khi lớn lên lại biến thành kẻ hư hỏng.

Nói chung, trong phòng này ai cũng suy ngẫm ít nhiều. Chỉ có Dương Gia Nghi là vô tư, bởi chuyện của gia đình nhà họ Lý đâu liên quan đến cô, mà tết này cô mới mười lăm tuổi, chuyện cưới dâu cho con còn xa xôi lắm.

Trong lòng cô gái nhỏ chậc chậc vài tiếng, chợt cảm thấy bả vai vương vướng.

Dương Gia Nghi quay đầu nhìn lại, thì ra là cái sọt tre, nó va vào thành giường. Cô sực nhớ ra đám nấm mối vẫn còn nằm trong sọt. Lúc nãy đi gấp quá nên cô quên xử lý, giờ muốn bỏ chúng vào không gian cũng không được.

Thấy Dương Gia Nghi nhìn cái sọt thở dài, thím Lam mới hỏi: "Sao vậy cháu?"

Dương Gia Nghi cười gượng: "Cháu không biết xử lý chúng như thế nào?"

Vừa nói, cô vừa mở nắp, nghiêng sọt cho thím Lan nhìn.

Lý Hương bật thốt: "Nhiều nấm mối quá!"

Cả nhà Lý Nghĩa nghe tiếng nhìn sang, thấy rõ mấy người Dương Gia Nghi, cũng thấy rõ một sọt nấm mối.

Lê Thuỳ nhận ra Dương Gia Nghi là người mua hàng của mình lúc sáng. Ánh mắt cô nàng hơi loé.

"Em ơi!" Lê Thuỳ gọi Dương Gia Nghi.

"Dạ?"

Lê Thuỳ kéo Dương Gia Nghi ra một góc vắng rồi nhỏ giọng: "Đám nấm này em định như thế nào?"

Suy nghĩ của Dương Gia Nghi lượn vài vòng, cô hỏi lại: "Chị muốn?"

Lê Thuỳ mừng rỡ, gật đầu, có lẽ đây là lần đầu tiên nên trông cô nàng rất khẩn trương: "Mẹ chồng chị cần bồi bổ, chị muốn mua chúng về để nấu cháo gà cho bà."

"Chị muốn nhiều ít?"

Lê Thuỳ liếm môi, cười nhẹ: "Nếu được thì chị lấy hết."

Cô nàng cầm cái sọt trên tay Dương Gia Nghi lắc nhẹ vài cái: "Ở đây tầm bốn cân rưỡi, nếu em đồng ý, chị trả em một đồng tư."

Lê Thuỳ có ý nghĩ riêng của mình. Nấm mối đối với người ở huyện cũng là thứ quý giá. Mỗi lần có bán đều bị người khác cướp sạch, hơn nữa còn không được tươi.

Đám nấm này cô để lại một cân để nấu, còn lại thì bán lại cho những người khác, chẳng những có thể kiếm thêm tiền, còn có thể gầy dựng quan hệ.

Nhà cô bây giờ có tổng cộng năm miệng ăn. Hai người già thì phải chuẩn bị tiền thuốc men với đồ bổ, còn đứa nhỏ lại uống sữa bột mỗi ngày, mà cô với chồng cộng lại mỗi tháng chỉ được tầm ba mươi đồng. Số tiền này vừa đủ chi tiêu mà thôi, chẳng dư dả gì. Cô còn muốn mua một căn phòng ở huyện để dời hộ khẩu qua, chỗ ở bây giờ là đơn vị cấp, vừa chật vừa nhỏ lại còn có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào. Tính tới tính lui, phải có khoản thu nhập thêm mới được.

Nấm mối bình thường từ ba mao một cân, nhưng đều héo héo hết rồi. Cô mua hết sọt này, qua tay bán ba mao rưỡi, thậm chí bốn mao cũng có người mua. Như vậy chỉ trong chốc lát mà đã kiếm được ba bốn mao rồi, sắp bằng tiền lương một ngày.

Rất đáng giá!

Dương Gia Nghi nhìn cái cách Lê Thuỳ nói chuyện thì lờ mờ đoán được cô nàng này muốn làm gì. Xảy ra chuyện vừa rồi, cô gái nhỏ cảm thấy nhân phẩm của Lê Thuỳ có thể tin tưởng được.

Không tin được thì cũng chả sao, thời bây giờ không có camera, cô chỉ cần cẩn thận không để bị bắt quả tang thì chẳng ai làm gì được cô cả.

Vậy là thiếu nữ gật đầu, đưa sọt cho Lê Thuỳ. Bỗng cô nhớ ra điều gì, lại nhỏ giọng: "Chị cần thịt heo rừng không?"

Ánh mắt Lê Thuỳ sáng lên: "Em có?"

Dương Gia Nghi gật đầu: "Dạ, được chia không ít."

(2/10)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play