Sau khi xuyên thành nguyên chủ, điều đầu tiên mà Dương Gia Nghi làm đó là âm thầm đăng kí xuống nông thôn, trở thành thanh niên trí thức.

Bởi cô biết, nếu vẫn ở tại gia đình này thì cho dù cô tránh được chuyện gả cho Dương Tiền thì mai sau vẫn sẽ có Đặng Tiền, Hoàng Tiền, Lý Tiền,...

Chỉ cần đối phương cho cha dượng và mẹ đủ ích lợi thì họ sẽ chẳng chần chừ mà gả cô đi, giống hệt cái cách mà họ làm khi gặp Dương Tiền.

Thời đại này bước ra đường cần phải có giấy giới thiệu của nơi đăng kí thường trú, nếu không sẽ bị bắt đi cải tạo.

Cô muốn trốn cũng chẳng trốn được.

Trở thành thanh niên trí thức là con đường duy nhất có thể cứu cô vào lúc này. Đương nhiên Dương Gia Nghi sẽ không do dự mà chọn nó.

Tuy ở thế kỉ 21, Dương Gia Nghi sống được giống như một con sâu gạo, nhưng sự quyết đoán thì cô chẳng thiếu.

Bây giờ là bốn giờ sáng tại thành phố Thanh Tân.

Dương Gia Nghi xách theo túi hành lí nhỏ, bên trong chỉ có mỗi ba bộ đồ cũ. Cô rón rén bước ra khỏi phòng ngủ của mình, rồi mở cửa chính, nhẹ nhàng ra khỏi cổng.

Mẹ, cha dượng và cả em trai đang ngủ say. Có lẽ mơ thấy điều gì đó rất tuyệt nên vẻ mặt cả ba đều thích thú lắm.

Ngủ say như chết.

Dương Gia Nghi có để lại lá thư báo rằng mình đã noi theo tấm gương của cha ruột để đền đáp tổ quốc, rồi đi thẳng một mạch ra sân ga.

Lúc này, sân ga đã hoạt động nhộn nhịp, người xuống người lên tấp nập.

Dương Gia Nghi cầm thư giới thiệu của mình, tìm đúng số giường rồi nằm xuống.

Còn phải ở trên tàu ba ngày ba đêm đấy.

Trong toa tàu hiện giờ chẳng có ai, Dương Gia Nghi tranh thủ gọi hệ thống.

"Bé Ba! Bé Ba!"

Hệ thống vô cùng ai oán: "Tên của tôi là 3333 đấy, không phải là bé ba đâu, nghe cứ như là tiểu tam ấy!"

Dương Gia Nghi mặc kệ: "Bé Ba, bây giờ phải làm sao?"

Hệ thống thở dài, nó không thích tên này chút nào: "Bây giờ điểm số của cô và tôi đều bằng 0, chúng ta phải nhanh chóng làm nhiệm vụ mới có thể có điểm."

Vì đang ở trên tàu hoả nên Dương Gia Nghi không dám để ý thức chìm vào phòng làm việc. Cô sợ có người vào mà mình chẳng hay, lỡ mà người đó là người xấu thì nguy.

Cô chỉ đành thông qua hệ thống để làm việc.

"Hôm trước cô đã kích hoạt hệ thống Viết Văn nên được tặng một gói quà, cô có muốn mở nó ra không?"

Dương Gia Nghi gật đầu: "Có, cậu mở ra đi."

Trong não Dương Gia Nghi lập tức xuất hiện hình gói quà màu đỏ, sau đó xuất hiện một người máy, người máy từ từ mở dây buộc gói quà ra.

[Chúc mừng ký chủ Dương Gia Nghi đã mở được một rương trống chứa đồ, dung lượng một mét khối.]

"Từ bây giờ chiếc rương này sẽ đặt ở phòng làm việc, cô có thể vào phòng làm việc để mở nó ra, bên trong chỉ có thể chứa những vật chết hoặc không có sinh mệnh."

Dương Gia Nghi vô cùng hài lòng, phải biết tuy hệ thống có phòng làm việc nhưng cô chẳng thể mang bất cứ thứ gì để vào đấy. Bây giờ có chiếc rương này như là một kho hàng nhỏ vậy, rất thuận tiện.

"Bé Ba đọc bảng nhiệm vụ cho chị đi."

"... Nhiệm vụ 1: viết một đoạn văn tả cảnh 500 chữ, thưởng từ 1 đến 5 điểm, tuỳ vào chất lượng."

"Nhiệm vụ 2: viết một đoạn văn tả người 500 chữ, thưởng từ 1 đến 5 điểm, tuỳ vào chất lượng."

"Nhiệm vụ 3: viết một truyện ngắn 3000 chữ, thưởng từ 3 đến 7 điểm."

"Nhiệm vụ đặc biệt: viết truyện dài trên 100.000 từ, thưởng từ 1 đến 5 điểm cho mỗi chương, mỗi chương phải trên 1000 từ."

"Hết rồi, vì ký chủ chỉ mới cấp 0 nên chỉ có bấy nhiêu nhiệm vụ thôi."

Dương Gia Nghi khó hiểu: "Nhiệm vụ đặc biệt là sao?"

Hệ thống giải thích: "Những nhiệm vụ bên trên là nhiệm vụ thường, nhiệm vụ thường sẽ được làm mới mỗi ngày, không hoàn thành sẽ biến mất. Còn nhiệm vụ đặc biệt sẽ luôn ở đó đến khi ký chủ muốn đổi sang một nhiệm vụ đặc biệt khác."

Dương Gia Nghi định nói gì thì có người bước vào toa tàu, là một thiếu nữ và hai thiếu niên. Có lẽ họ cũng là thanh niên trí thức.

Cô không quan tâm lắm, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Trong lòng âm thầm liên hệ hệ thống.

"Lúc trước tôi đọc tiểu thuyết thấy hệ thống khác có cảnh báo nguy hiểm, bé Ba có không?"

Hệ thống hơi ngượng ngùng: "Xin lỗi ký chủ, cô muốn cảnh báo nguy hiểm thì phải bỏ điểm ra mua."

"Bao nhiêu?"

"À, mười điểm cho ba lần cảnh báo."

Dương Gia Nghi trêu ghẹo: "Sao hệ thống khác có thể miễn phí mà sao bé Ba lại đòi phí như thế?"

Hệ thống lắp bắp: "Cái kia, à, ừm, tại vì phải có điểm mới có thể đổi lấy năng lượng để vận hành chức năng cảnh báo, hơn nữa..."

"Sao?"

"... Hơn nữa, theo quy định là phải đổi điểm mới được dùng."

Hệ thống ủ rũ: "Phải chi tôi giàu hơn một chút thì tặng cô vài lần cảnh báo cũng được, nhưng xin lỗi ký chủ, chúng ta đều là những tên nghèo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play