- Thằng nhãi này muốn làm gì? Điên rồi sao? Muốn một mình đấu lại lực lượng vũ trang tinh nhuệ mấy trăm người sao?
Chu Thế Dương nhìn thấy động tác của Giang Khương thì kêu lên đầu tiên, khiến những người bên cạnh đều không khỏi ghé mắt sang. Có điều lúc này mọi người đều lo lắng. Đây là mấy trăm binh lính tinh nhuệ tay cầm các loại vũ khí uy lực lớn trong tay. Đối mặt với tình huống như vậy, cho dù là cao thủ Thiên vị cũng khó mà sống được.
So với sự lo lắng của những người khác, trong mắt Chu Thế Dương chỉ tràn đầy phẫn nộ. Giang Khương chết không sao, nhưng Tề Thế Đỉnh sao có thể để nó rơi vào tay mấy tên nhà quê đáng ghét kia được? Lúc này, Chu Thế Dương nhìn Giang Khương trên màn hình, trong mắt chỉ toàn là oán độc, trong lòng lầm bầm tính toán. Chỉ cần thằng nhãi này còn có thể trở về nước, lần này mình chắc chắn sẽ giết chết được hắn.
Lần này Chu Thế Dương có thể tự tin như vậy là vì Giang Văn Ba kia là Đường chủ Tuyệt Y Đường. Giang Khương là con trai ông ta. Hội đồng viện chắc chắn sẽ không thể nào tin tưởng hắn nữa. Cho dù hiện Hội đồng viện đang ủng hộ Giang Khương chẳng qua cũng chỉ vì Tề Thế Đỉnh vẫn đang ở trong tay hắn. Chỉ cần Tề Thế Đỉnh có thể quay trở về viện, lão tin, có thể khiến Hội đồng viện tước đoạt vị trí chủ đỉnh của Giang Khương,
Còn lúc này, hai chiếc trực thăng luôn giám sát Giang Khương đã sớm phát hiện ra sự khác thường bên dưới, bắt đầu báo cáo với Giang Văn Ba.
- Còn chờ gì nữa, trực tiếp chi viện cho thiếu gia... Cho máy bay chiến đấu cất cánh, điều động tất cả nhân viên vũ trang... Hộ tống thiếu gia trở về nước!
Nghe thấy báo cáo bên đó, Giang Văn Ba luôn chú ý đến tình hình bên này đã hoàn toàn mất đi sự trầm ổn hàng ngày, trầm giọng tức giận nói.
- Vâng...
Mấy chiếc máy bay chiến đấu ở sân bay nào đó sớm đang ở trong trạng thái chuẩn bị nhận được lệnh lập tức bay lên trời. Mười mấy chiếc xe jeep chở đầy những binh lính vũ trang lúc này cũng nổ máy, xông thẳng về phía Giang Khương.
Có điều, hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang còn chưa kịp xông đến, tình hình bên kia lại có đột biến.
Giang Khương đứng trên đại đỉnh ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Đại đỉnh dưới chân bay lên, dường như trong nháy mắt biến mất giữa bầu trời, không còn thấy đâu nữa.
Mấy binh lính vũ trang nâng vũ khí lên nhắm về phía Giang Khương lúc này ánh mắt đều cứng đờ, sau đó mặt đầy hoảng sợ ghìm súng nhìn xung quanh.
Tế tư Tổ linh cùng với các Đại vu sư đứng sau binh lính sắc mặt cũng điên cuồng, kinh hãi nhìn chằm chằm về phía Giang Khương biến mất. Họ trố mắt nhìn nhau, thật sự không hiểu rõ, sao Giang Khương lại biến mất.
Tế tư Tổ linh nhìn xung quanh, sau khi không hề phát hiện ra Giang Khương thì liền xanh mặt quơ quyền trượng, tức giận quát to, bảo tất cả binh lính vũ trang
Là lão đại của Bộ lạc Vu sư, Tế tư Tổ linh không ngu, mặc dù Giang Khương đột nhiên biến mất trong không khí đúng là khiến lão vô cùng kinh hãi. Nhưng lão biết rõ, một người không thể nào vô duyên vô cớ biến mất được...
Có điều, phản ứng của lão vẫn hơi chậm. Tiếng súng của các binh lính vừa nổi lên lão liền hoảng loạn. Lão nhìn thấy một hư ảnh gần như trong suốt đang xông đến trước mặt lão dưới ánh mặt trời.
- A...
Trong nháy mắt Tế tư Tổ linh kịp phản ứng lại liền tức giận kêu lên một tiếng, Tổ Linh cuộn lên sau lưng, sau đó lão hung hăng đưa trượng lên đánh về phía hư ảnh.
- Keng...
Tuy là gõ một trượng, nhưng trong lúc vội vàng, Tổ linh chỉ vừa mới ngưng tụ, quyền trượng trong tay Tế tư Tổ linh trong nháy mắt bị chấn ngược lại. Hư ảnh mang theo áp lực khổng lồ đánh thẳng vào ngực lão.
Tế tư Tổ linh cố gắng đưa tay chắn trước ngực, sau đó hừ thảm một tiếng, quyền trượng trong tay lão bay đi.
Các Đại vu sư bên cạnh cũng phản ứng rất kịp thời, trong nháy mắt ai nấy đều gầm thét biến thân, Tế tư Tổ linh đã tranh thủ cho họ chút thời gian nên ai nấy đều thuận lợi biến thân thành Xayya, lao nhanh về phía hư ảnh bán trong suốt.
Có điều, tốc độ của họ hơi chậm một chút. Họ vừa xông lên trước, chân còn chưa đứng vững đã thấy hư ảnh chính giữa lắc một cái, sau đó một cỗ sức mạnh bắn ra bốn phía.
Trong những tiếng kêu lên kinh ngạc, từng Đại vu sư bị chấn lui không ngừng.
Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ chỉ thấy hư ảnh bán trong suốt kia phiêu giạt rơi xuống, sau đó Giang Khương đáng chết và đại đỉnh cổ quái dưới chân hắn lại một lần nữa hiện lên. Các binh lính kia hồi thần lại, ai nấy đều xoay người lại, ghìm súng, nhìn Giang Khương đứng giữa đám vu sư, không ai biết nên làm gì, và cũng không dám nổ súng.
Giang Khương đứng giữa đám người, nhìn những vu sư lớn nhỏ xung quanh đang giơ cây trượng gỗ lên cao nhưng không dám tiến lên, khẽ mỉm cười. Tay hắn nhẹ nhàng đưa ra. Mọi người đều trợn mắt nhìn Đại đỉnh dưới chân Giang Khương đang chậm rãi bay lên, sau đó đáp xuống Thần thú bát trong tay hắn.
Đặc biệt là Tế tư Tổ linh, lão nhìn chằm chằm Giang Khương và Thần thú bát trong tay hắn. Đây rốt cuộc là gì? Một người có thể tàng hình, có thể bay... Giờ dường như Thần thú bát cũng có thể bay, đây rốt cuộc là gì? Lúc Thần thú bát trong tay mình, cũng không nhe các tế tư tiền bối nói nó có hiệu quả như vậy?
Có điều, chuyện tiếp theo càng khiến cằm Tế tư Tổ linh bị dọa rớt xuống...
Bởi vì lúc này Giang Khương cầm Thần thú bát trong tay, rồi sau đó khiến cho Thần thú chi hồn khiến mọi người cực kỳ sợ hãi kia hiện ra sau lưng. Ngay sau đó... Thần thú bát trong tay Giang Khương bắt đầu khẽ phát sáng, sau đó một mùi thơm mê người bắt đầu lan ra trong lòng và trên chóp mũi mọi người...
Tế tư Tổ linh cảm nhận Tổ linh đã hoàn toàn ngưng thực sau lưng mình bắt đầu truyền đến cảm giác đói khát, hai mắt lập tức trợn to ra, thất thần nhìn Thần thú bát trong tay Giang Khương, miệng tự lẩm bẩm...
- Sao có thể? Hắn không phải Tế tư Điện Tổ linh, sao hắn có thể sử dụng Thần thú bát?
Lúc này tất cả các Đại vu sư đều nghĩ như vậy. Tương truyền, Thần thú bát là di vật của Thần thú, không phải Tế tư của Điện Tổ linh hoặc Tế tư Tổ linh, không sử dụng bí pháp thì không thể sử dụng được. Nhưng sao tên trước mặt lại có thể làm được?
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hư ảnh Cửu Vĩ sau lưng Giang Khương càng ngày càng ngưng tụ, hơn nữa sau khi hư ảnh Cửu Vĩ ngưng tụ, mùi thơm tản ra từ Thần thú bát trong tay Giang Khương càng thêm nồng đậm. Tất cả mọi người ở đây đều không hẹn mà nuốt một ngụm nước bọt, cả hiện trường đều vang lên tiếng “ực ực”.
Hình ảnh Cửu Vĩ càng lúc càng ngưng tụ, tản phát ra uy áp cũng càng ngày càng lớn. Các đại tiểu vu sư vừa rục cổ vừa bất giác nuốt nước miếng, vừa tham lam vừa sợ hãi nhìn Giang Khương cùng Thần thú bát trong tay hắn.
Còn Tế tư Tổ linh, lúc này sắc mặt đã ảm đạm, hai mắt thất thần nhìn Giang Khương, trong lòng chán nản.
- Sao vậy? Bên đó bị sao vậy? Bị lag à?
Các thành viên Hội đồng viện của Thiên Y viện trong lòng tràn đầy kinh ngạc nhìn những hình ảnh không rõ ràng lắm được truyền đến từ hình ảnh vệ tinh. Hình như hình ảnh của tất cả đều bị lag không động đậy. Ai nấy đều cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Lúc này Từ Khải Liễu cau mày nhấn nút truyền tin của micro trên bàn, trầm giọng quát lên:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Vệ tinh xảy ra vấn đề sao? Sao không động đậy?
- Không... Viện trưởng, vệ tinh bình thường...
Lúc này, Giang Văn Ba dẫn theo các cao thủ và đội ngũ võ trang đang vội vàng chạy tới chỗ Giang Khương, nhìn chằm chằm những hình ảnh được truyền đến từ trực thăng vừa chạy tới hiện trường vào máy tính bảng trong tay, trên mặt cũng đầy vẻ ngạc nhiên.
Tất cả mọi người đều nhìn hình ảnh cổ quái này, cho đến khi bóng dáng Cửu Vĩ sau lưng Giang Khương đã hoàn toàn ngưng tụ, sau đó hai mắt màu đỏ máu của Cửu Vĩ đột nhiên hiện lên. Ánh sáng nhàn nhạt của Thần thú bát trong tay Giang Khương càng mạnh, một khí tức uy nghiêm chưa từng thấy, khiến cho mọi người không thể kháng cự được tràn ra từ trong Thần thú bát.
Khí tức uy nghiêm kia tràn ra, những hư ảnh Tổ linh phía sau lưng các Đại vu sư bỗng nhiên run rẩy, sau đó không chút chần chừ nhanh chóng thoát ra khỏi sau lưng các Đại vu sư, bay đến trước mặt Giang Khương, lần lượt quỳ xuống.
Các Đại vu sư cảm nhận được lực thụ thể của Tổ Linh sau lưng mình đột nhiên tản đi, họ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy các hư ảnh Tổ linh nhẹ nhàng tiến lên phía trước, quỳ xuống trước người Giang Khương, ai nấy không khỏi kinh hãi.
Mạc dù Tổ linh có sức mạnh rất lớn, nhưng bọn chúng buộc phải mượn cơ thể các Vu sư, phụ lên cơ thể Vu sư mới có thể hoàn toàn phát huy được năng lực, mới có thể ngưng tụ thành hình... Trăm ngàn năm qua, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói, Tổ linh có thể trực tiếp thoát khỏi cơ thể các Vu sư, hơn nữa còn có thể ngưng hình không tan.
Nhưng... giờ các Tổ linh cường đại kia, ai nấy đều thoát khỏi sự khống chế và cơ thể của họ, lao về phía đối phương, trong lòng run sợ cúi đầu xưng thần với đối phương.
Răng Tế tư Tổ linh va lập cập, các Đại vu sư mơ hồ có thể nghe thấy tiếng răng va chạm truyền tới từ miệng Tế tư Tổ linh.
Còn các Đại vu sư cũng biết đối phương mặc dù tay cầm Thần thú bát, nhưng có thể thể hiện ra sức mạnh to lớn như vậy, nói rõ thực lực của đối phương đã vượt xa Tế tư Tổ linh thờ phụng thần thú. Thậm chí, căn cứ theo truyền thuyết, người có thể khống chế được Thần thú bát chỉ có Tế tư thành kính nhất và được Thần thú chấp nhận. Nhưng người phương Đông trước mặt lại có thể khiến Thần thú bát phát huy được năng lực trước nay chưa từng nghe thấy, vậy thì nó chứng tỏ điều gì?
Cho dù đối phương có Thần thú chi hồn, nhưng nếu không được Thần thú chấp nhận thì chắc chắn không thể nào sử dụng được Thần thú bát, đây là định luật. Vậy mà Giang Khương người phương Đông này chẳng những có thể sử dụng Thần thú bát, thậm chí
còn phát huy ra được năng lực khủng bố mấy trăm năm nay chưa từng có. Hơn nữa còn khiến các Tổ linh thoát khỏi sự khống chế của mình, quỳ trước mặt đối phương xưng thần.
Các vị Đại vu sư lúc này đã không biết phải nói gì. Tình hình thế này, cho dù đối phương có Thần thú chi hồn cũng không thể như vậy. Thần thú chi hồn mặc dù có cấp bậc cao hơn Tổ linh của Bộ lạc Vu sư, nhưng cùng lắm chỉ có thể đảm bảo hiệu quả áp chế các Tổ linh, tuyệt đối không thể nào khiến các Tổ linh cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT