- Viện trưởng, Giang Khương càn rỡ như vậy, hoàn toàn không cố kỵ lợi ích của viện ta. Tôi yêu cầu hội Viện ủy truyền lệnh đến, ra lệnh Giang Khương giao Cửu Vĩ Hồ cho bộ lạc phù tủy. Tôi thấy, nếu có thể dùng cái thứ mà chúng ta chẳng biết là gì để kết minh với bộ lạc phù thủy, đối với sự phát triển của Thiên Y Viện chúng ta ở Châu Phi rất có lợi.
Nghe Chu Thế Dương nói, thành viên của hội Viện ủy cũng mở to mắt nhìn nhau. Cửu Vĩ Hồ là thứ gì còn chưa xác định được, nhưng nhìn phản ứng của bộ lạc phù thủy thì biết nhất định là đồ vật quan trọng. Cứ như vậy mà đưa cho bộ lạc phù thủy sao? Nhưng mọi người cũng cảm thấy lời nói của Chu Thế Dương có đạo lý nhất định. Đối mặt với toàn bộ bộ lạc phù thủy, muốn giữ Cửu Vĩ Hồ gì đó, nhất định phải dốc toàn bộ ngoại viện mới có hy vọng giữ được vật này từ trong tay người khác. Nhưng trước mắt, tình huống này thật sự không ổn.
- Ông còn biết giữ chút mặt mũi không?
La Thiên Minh nhìn Chu Thế Dương, trong lòng bốc lửa, lên tiếng châm chọc:
- Thiên Y Viện chúng ta từ lúc nào cúi đầu trước người ta vậy? Chuyện này còn chưa biết rõ, ông đã lập tức bán Giang Khương đi. Ông không sợ mất mặt, nhưng nội viện chúng ta thì sợ đấy.
- Ông…càn rỡ.
Mặt Chu Thế Dương đỏ lên. Tâm tư của ông ta mọi người đều biết. Nhưng bị nói trắng ra như vậy, vẫn khiến ông ta có chút tức giận.
- Được rồi, thế cục bên kia đã như vậy, chúng ta cũng không hiểu tình huống cụ thể. Hơn nữa phỏng chừng thần thú chi linh có liên quan đến tổ linh của những người kia. Chúng ta trước cứ xem tình huống một chút.
Từ Khải Liễu nghiêm túc lên tiếng. Bà dùng uy nghiêm của Viện trưởng cưỡng ép hai người kết thúc giao phong, sau đó sắc mặt ngưng trọng nhìn màn hình:
- Giang Khương không phải là loại người lỗ mãng. Xem trước rồi nói sau.
- Hừ, chẳng lẽ Giang Khương cùng với hai tiên sinh ngoại viện có thể chống lại nhiều Đại pháp sư như vậy sao? Nếu có thể giữ được Cửu Vĩ Hồ, hắn còn bị đám Huyết tộc ở Anh quốc đuổi giết thành bộ dạng như vậy à?
Mặc dù không còn nhắc đến suy nghĩ đầu tiên, nhưng Chu Thế Dương vẫn không nhịn được mà cười lạnh.
Nhưng lúc này không ai để ý đến lời nói của ông ta nữa, bởi vì không khí trong màn ảnh đang bốc lên ngùn ngụt, tùy thời chỉ cần mồi lửa là cháy lên ngay.
Theo tiếng rống giận của đám phù thủy, uy thế bỗng nhiên tăng vọt, thậm chí khiến cho đám cao thủ ngoại viện đứng bên cạnh Giang Khương cũng cảm thấy có một luồng ác khí xông thẳng đến, chẳng khác nào bị vô số con mãnh thú hung tàn nhìn chằm chằm, có người tê dại không tự chủ được lui về sau một bước.
Chứ đừng nói chi đến hơn trăm binh lính đứng cách đó không xa. Mặc dù bọn họ không chính diện cảm nhận được khí tức hung ác, nhưng uy lực còn lại cũng khiến cho các binh lính đã từng trải qua chiến trận phải xanh mặt, răng trên đụng răng dưới. Có những binh lính ý chí yếu ớt đã bị dọa sợ ngồi phịch xuống đất.
Nhìn phản ứng của đám người Thiên Y Viện, đám phù thủy lại càng đắc ý, hò hét to hơn, khí thế hung mãnh hơn.
Chỉ có Giang Khương là vẫn đứng im không nhúc nhích, ngay cả gương mặt cũng chẳng có biểu hiện gì, chỉ có khóe miệng là cong thêm hai phần.
- Được, để xem ngươi có thể giả bộ đến khi nào?
Nhìn Giang Khương vẫn đứng bất động, hư ảnh thần thú chín đuôi đằng sau vẫn không có phản ứng gì, xem ra là bị uy danh của tổ linh các loại bên mình trấn trụ. Trong lòng thầy tế lại càng trấn định hơn, cười thầm trong bụng. Xem ra thần thú cũng chỉ lợi hại như vậy thôi, hẳn còn chưa kịp khôi phục tinh thần, lập tức vẻ hung ác trong mắt lại càng sâu hơn mấy phần.
Thầy tế tổ linh một lần nữa giơ quyền trượng, ngửa đầu phát ra hai tiếng uy hiếp, sau đó tiến lên một bước dài.
Đám phù thủy bên cạnh liền học theo, uy hiếp tiến lên một bước, cùng nhau trực chỉ hư ảnh Cửu Vĩ sau lưng Giang Khương.
Đám phù thủy đều biết được, nhắm vào các loại thú linh, khí thế là quan trọng nhất. Muốn thu phục một thú linh mới, tất nhiên phải chấn nhiếp đối phương trước, để nó sinh ra sợ hãi. Chỉ cần sợ hãi, khí thế sẽ yếu đi, chiến ý biến mất. Chỉ cần không buông cơ hội, khả năng thành công sẽ rất lớn.
Cho nên, khi thấy thần thú chi linh Cửu Vĩ của đối phương dường như bị khí thế của mình chấn nhiếp, không dám giương oai, trong lòng đám phù thủy tràn đầy đắc ý, bắt đầu dựa theo kế hoạch trước đó, theo bước chân của thầy tế, đem khí thế của tổ linh môn phía sau phát huy đến trình độ cao nhất, tiến về phía trước, chuẩn bị bắt thần thú chi linh này.
Trước mặt khí tức hung ác dâng trào, cao thủ ngoại viện thiên y xanh cả mặt. Một cảm giác ớn lạnh từ sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Theo bản năng lui về sau hai bước mới giật mình tỉnh lại, hai tiên sinh ngoại viện gầm lên một tiếng, cắn răng không tiếp tục lui về phía sau.
Lúc này, chỉ có Giang Khương là như cành cây nhỏ trong dòng nước xiết, tùy thời có thể bị gẫy, nhưng nó vẫn cứ đứng đó, mặc dù dòng nước chảy xiết để cỡ nào cũng vẫn bất động.
Thấy Giang Khương vẫn bất động, gương mặt thầy tế tổ linh lóe lên sự lạnh lẽo và kiên quyết, một lần nữa giơ trượng hò hét. Đang định tiếp tục tiến lên một bước, để đối phương cảm thấy áp lực hơn, đột nhiên hai mắt đang căm tức nhìn Giang Khương liền toát lên sự sợ hãi.
Đám đại pháp sư theo sát bên cạnh thầy tế, chuẩn bị hô ứng, tiếng hô vừa mới cất lên, bỗng nhiên cảm thấy có một cơn lạnh phủ xuống người mình, khiến cho tiếng hô cứng lại trong cổ họng.
Cảm nhận được lãnh ý khiến cho mọi người kinh hồn táng đởm, đám đại pháp sư hoảng sợ ngẩng đầu nhìn thân ảnh khổng lồ trước mắt, nhìn chín cái đuôi rối bù đột nhiên sáng lên hai điểm đỏ nhàn nhạt, hơn nữa càng lúc càng sáng, dần dần biến thành cặp mắt huyết sắc, uy nghiêm lãnh khốc nhìn chằm chằm đám phù thủy trước mặt.
Nhìn cặp mắt huyết sặc lạnh lẽo, trên trán đám đại pháp sư bắt đầu rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy cả người lạnh lại, hơn nữa tổ linh đằng sau cũng cảm nhận được khí thế hung ác, toát ra ý kinh hoàng còn nhiều hơn lúc ban đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT