Một người trung niên mặt mày tuấn lãng chắp tay đứng trước tấm bảng hiệu của Thiên Y viện, ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu trước mắt, đọc từng chữ từng chữ, giống như khá có hứng thú. Biểu cảm trên mặt gã có chút cổ quái, dường như có chút xúc động, cũng có chút hoài niệm...
Hai thanh niên cao to đẹp trai đứng sau lưng gã cũng hiếu kỳ nhìn cánh cổng không lớn lắm trước mặt, trong mắt thỉnh thoảng lại lóe lên tia kỳ lạ, giống như cảm thấy nơi này rất kỳ quái vậy.
Kể ra thì ba người khí thế hơi bất phàm đứng trước cánh cổng trạm y tế nhà người ta mà nhìn như vậy thực sự cũng hơi khiến người khác chú ý. Có điều người ta cũng chỉ nhìn nhìn thôi chứ không để ý gì.
Nhưng trong Phòng giám sát an ninh của Ngoại viện Thiên Y viện, mấy vị nhân viên giám sát trực ban của ngoại viện lúc này hơi sửng ra.
Kể ra cổng chính của ngoại viện Thiên Y viện trước nay là nơi có an ninh yếu kém nhất. Dẫu sao chỗ này cũng treo tấm biển Trạm y tế nên trên căn bản không có phòng bị gì. Ai cũng có thể tự do ra vào. Ngay cả trước cổng bảo vệ chẳng qua chỉ lắp hai camera mà thôi.
Nhưng mấy nhân viên giám sát trực ban nhìn bộ dạng cổ quái của ba người trên màn hình thì cảm thấy hơi bực bội. Kể ra họ làm ở Phòng bảo vệ lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên họ thấy có người nhìn chằm chằm cổng viện như vậy. Thực sự thì thỉnh thoảng cũng có vài người đặc biệt đến nhìn thử cổng viện. Đặc biệt là vài thanh niên của các thế gia, họ nghe nói đến Thiên Y viện, hơn nữa còn biết Thiên Y viện ở phía sau nên muốn đến xem cánh cổng này cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng trước nay không có ai dám nhìn chằm chằm trắng trợn như vậy, hơn nữa còn đứng ngay giữa cổng không chút kiêng kỵ, cứ thế mà nhìn chằm chằm tấm bảng. Chẳng lẽ không biết chữ à? Hay là đang cười nhạo mình?
- Haizz, haizz.... Mọi người nhìn ba thằng ngu kia, hay là gọi vài anh em đến đuổi ba tên này đi đi?
Một nhân viên giám sát cuối cùng không nhìn được nữa, chỉ chỉ vào màn hình, phóng lớn lên, sau đó nói với mấy nhân viên giám sát bên cạnh.
Nghe vậy, mấy nhân viên giám sát vội vàng tò mò ngẩng đầu nhìn sang. Họ nhìn thấy ba người trên màn hình thì không kìm được bật cười thất thanh.
- Ba tên ày ở đây bao lâu rồi? Có nhận thức không vậy? Là người của nhà nào tới tăng thêm kiến thức hả?
Thấy mọi người đều cười, một người trông có vẻ là người phụ trách Phòng giám sát lúc này nhìn bộ dạng của ba người của không nhịn được cười nói.
Mọi người lần lượt lắc đầu, còn có người cười nói:
- Đây chưa chắc đã là người của nhà nào đâu? Nhìn tuổi tác... có lẽ không giống!
- Đúng đúng... Chưa chắc đã là người nhà nào... Có điều, đứng ở đây trắng trợn như vậy, trông có vẻ định tiến vào!
Một người khác cười nói.
Trong tiếng cười nói của mọi người, bên ngoài có người đi tới, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của mọi người cũng cười nói:
- Có chuyện gì mà mọi người vui vẻ vậy?
Nghe thấy giọng nói này, mọi người vội vàng đứng dậy cười chào hỏi:
- Chào Chủ nhiệm Vu...
- Mọi người ngồi đi, mọi người ngồi đi...
Vị Chủ nhiệm Vu này nhìn khoảng năm mươi tuổi, mặt tròn hơi mập, bộ dạng rất hiền hòa. Sau khi ông gật đầu chào hỏi mọi người thì cười nói:
- Có chuyện gì? Nói tôi nghe xem nào!
Người phụ trách ngồi chính giữa cũng cười nói:
- Chủ nhiệm Vu... Có ba người đã đứng ngây ra trước tấm bảng của chúng ta một lúc rồi, giống như mấy thằng ngu vậy... nhưng không ai biết họ, không biết là ai!
- Ồ? Ở trên này à?
Chủ nhiệm Vu mỉm cười ngẩng đầu muốn nhìn màn hình lớn trước mặt, nói.
- Đúng... Là ba người này... Đã đứng đây được một lúc rồi...
Người phụ trách kia vừa cười vừa giới thiệu.
Có điều anh ta vừa mới nói được một nửa thì thấy Chủ nhiệm Vu đứng sau lưng khuôn mặt vốn tràn đầy nụ cười lập tức ngưng đọng lại trên khuôn mặt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc rõ ràng.
Người phụ trách nhìn biểu cảm của Chủ nhiệm Vu thì hơi sửng sờ một chút, đang định nói thì lại nghe Chủ nhiệm Vu đột nhiên lên tiếng nói:
- Phóng to ra...
- Vâng...
Người phụ trách, không dám chần chờ. Anh ta hiểu rất rõ ý của Chủ nhiệm Vu, lập tức gõ nhanh trên bàn phím mấy cái. Người phụ trách này vừa gõ, hình ảnh trên màn hình lập tức phóng to ra.
- Là anh ta... Thật sự là anh ta... Sao có thể? Anh ta sao có thể còn sống?
Nhìn hình ảnh phóng lớn, trong mắt Chủ nhiệm Vu lộ ra vẻ kinh hãi, lầm bầm nói.
Người phụ trách nhìn bộ dạng của Chủ nhiệm Vu, chần chừ nói:
- Chủ nhiệm Vu, anh biết anh ta?
- Có lẽ...
Chủ nhiệm Vu gật đầu, sau đó hơi chần chừ một chút rồi lập tức cầm điện thoại bên cạnh lên.
- Cái gì? Chuyện này sao có thể? Anh chắc chắn chứ?
Nghe giọng nói bên kia điện thoại truyền đến, sắc mặt Liêu Long Căn đỏ lên, không tin hỏi.
Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận của đối phương, ánh mắt Liêu Long Căn chợt lóe lên rồi trầm giọng nói:
- Được... Anh theo dõi sát nhé, lập tức cử người ra cổng đón... Tôi sẽ đến sau!
- Vâng... Thiên y sư Lưu...
Chủ nhiệm Vu nhận được lệnh của Liêu Long Căn thì không dám lơ là, lập tức trầm giọng nói:
- Các anh theo dõi ở đây, tôi dẫn người ra ngoài đón vị này. Nếu vị này có dị động gì, lập tức báo cáo!
- Vâng!
- Anh ta chưa chết... Lần này thì... náo nhiệt rồi...
Sau khi Liêu Long Căn cúp điện thoại, tiện tay cầm bộ đồng phục lên, sải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa cười khổ lầm bầm, đồng thời lấy di động ra bấm một dãy số khác.
- Viện trưởng...
Người trung niên đứng ở cổng nhìn cái bảng Trạm y tế con phố này hồi lâu, cuối cùng thở dài, sau đó lắc đầu một cái rồi chậm rãi bước vào trong cánh cổng.
Trong phòng giám sát, mọi người thấy người trung niên này dẫn theo hai thanh niên vô cùng quen thuộc bước vào cổng viện, không chút chần chừ, lúc này họ hơi biến sắc. Là thành viên của Phòng bảo vệ, bọn họ trên căn bản biết rõ thành viên của Thiên Y viện trong lòng bàn tay.
Còn người trung niên trước mặt bọn họ không có chút ấn tượng nào cả, điều này chứng tỏ đối phương chưa từng tới Thiên Y viện. Ít nhất là không có trong ghi chép khách đến thăm của Thiên Y viện.
Nhưng đối phương dường như rất quen thuộc với Thiên Y viện. Trong đầu mọi người vang lên lời Chủ nhiệm Vu nói ban nãy. Họ đồng loạt nhìn nhau một cái, cũng nghĩ tới một khả năng, đó chính là bản thân người này là người của Thiên Y viện, nếu không...
Lúc này, trong màn hình của camera giám sát dọc đường, người trung niên đã dẫn hai thanh niên đi đến trước cánh cửa thật sự đầu tiên của Thiên Y viện.
Lúc này, cảnh cửa bảo vệ đầu tiên này đã lặng lẽ mở ra. Chủ nhiệm Vu bước nhanh tới, đứng trước mặt người trung niên.
- Giang... Y sĩ... Đã lâu không gặp!
- Vu Mưu?
Chân mày người trung niên khẽ nhướn lên, trong mắt lóe lên ý cười thản nhiên, nói:
- Tôi không ngờ, người đầu tiên tôi gặp lại là anh...v bv7cxz/cz z
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT