- Máu của Giang Khương có tác dụng cực lớn đối với Huyết tộc?   

Sắc mặt người đàn ông trung niên có chút biến đổi. Để Huyết tộc phái ra trận thế lớn đến như vậy, cũng chỉ có một nguyên nhân này.   

- Rốt cuộc Giang Khương có gì đặc biệt? Ta nghe nói tuổi tác dường như không lớn, tại sao lại có thể trở thành đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, hơn nữa thực lực còn mạnh đến như thế?   

Người đàn ông trung niên cau mày nhìn màn hình, sau đó nhìn Giang Nguyệt Minh.   

- Rất lợi hại.   

Nghe cha hỏi, Giang Nguyệt Minh cũng nghiêm túc trả lời:   

- Hai mươi sáu tuổi, vào Thiên Y Viện mới được ba năm, nhưng đã là y sĩ nhất phẩm. Nửa năm trước, hắn và Bá tước Phoenix huyết chiến với nhau, đoạt được Tế Thế Đỉnh. Đồng thời không biết làm sao để Tế Thế Đỉnh nhận chủ.   

- Hơn nữa, khi vừa mới gia nhập Thiên Y Viện, chiến lực bình thường, nhưng sau đó tu vi nội khí đột nhiên tăng mạnh. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã tiến thẳng Thiên giai. Hơn nữa nhìn tình huống trước mắt, chỉ sợ là Thiên giai nhị phẩm, mà cũng có thể là nhất phẩm cũng không chừng.   

Nói đến đây, Giang Nguyệt Minh có chút khó tin, nhẹ thở ra một hơi:   

- Liên quan đến Giang Khương, còn có hai vấn đề. Thứ nhất, hắn dường như có liên quan đến kế hoạch năm đó của chúng ta. Hắn là thành viên của đội ngũ Cô Lang. Thứ hai, hắn và Sơn Trường Đại Nhân Tôn Diệu Nguyệt của Cổ môn dường như có quen biết nhau.   

- Giang Khương? 26 tuổi?   

Sắc mặt người đàn ông trung niên khẽ động, nhớ đến điều gì đó, nhưng chỉ thoáng qua rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cau mày nói:   

- Vào Thiên Y Viện mới được ba năm? Làm sao có thể? Hắn không phải là do Thiên Y Viện đào tạo ra sao?   

- Không phải.   

Giang Nguyệt Minh lắc đầu:   

- Cho nên, bây giờ chúng ta vẫn chưa thể hiểu được tiểu tử này rốt cuộc có chỗ nào quái dị. Một tiểu tử bước ra từ nông thôn bình thường lại có thể đạt được trình độ như vậy. Chúng ta vẫn đang điều tra, thậm chí còn hoài nghi vật kia đã rơi vào tay hắn. Nhưng căn cứ vào điều tra thì lại không thể nào.   

- Ừm.   

Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó nói:   

- Nếu máu của hắn được Huyết tộc coi trọng, chứng tỏ thể chất của hắn cũng có sự đặc biệt.   

- Hơn nữa, hắn lại là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, chúng ta nhất định phải chú ý nhiều hơn. Lần này Thiên Y Viện không giết chết mà bắt sống nhiều Huyết tộc cao cấp đến như vậy, xem ra Từ Khải Liễu nhất định là có suy nghĩ khác.   

Người đàn ông trung niên khẽ hít sâu một cái, sau đó gật đầu:   

- Rất có thể bọn họ dùng những thứ này để trao đổi nắp Tế Thế Đỉnh.   

- Dùng nhiều Huyết tộc cao cấp để đổi lấy một cái nắp đỉnh?   

Giang Nguyệt Minh có chút nghi ngờ:   

- Bây giờ Thiên Y Viện đã bổ sung một cái nắp đỉnh mới, lại còn luyện được đan dược siêu phẩm, bọn họ trao đổi như vậy có cần thiết không?   

- Với cừu hận giữa Thiên Y Viện và Huyết tộc, không giết chết Huyết tộc mà chỉ bắt sống, Từ Khải Liễu nhất định là có mục đích.   

Gương mặt người đàn ông trung niên hiện lên sự hoài niệm:   

- Tế Thế Đỉnh đối với Thiên Y Viện, ý nghĩa của nó không phải chuyện đùa. Hơn nữa, Tế Thế Đỉnh truyền thừa ngàn năm, cho dù đã bổ sung một cái nắp đỉnh khác, nhưng hiệu quả không thể so với nắp đỉnh chân chính. Cho nên, bọn họ rất có thể sẽ dùng Huyết tộc để đổi lấy nắp Tế Thế Đỉnh.   

Nói đến đây, người đàn ông trung niên khẽ thở dài:   

- Theo như con đã nói, bây giờ Thiên Y Viện đã luyện chế được đan dược siêu phẩm, tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Nếu để bọn họ đổi được nắp đỉnh trở về, chuyện này càng không thể kéo được nữa.   

Nghe người đàn ông trung niên đã đồng ý với thuyết pháp của mình, Giang Nguyệt Minh mỉm cười nói;   

- Cho nên con mới mời cha đến đây. Thiên Y Viện phải có cha làm chủ mới được. Những chuyện khác sẽ do con xử lý.   

- Ừm.   

Người đàn ông trung niên gật đầu:   

- Đối với chuyện của Thiên Y Viện, ta sẽ phụ trách. Hơn nữa còn rất nhiều chuyện cần lão sư làm chủ. Để con xử lý đúng là không thích hợp.   

- Bước kế tiếp, cha định làm gì? Chính thức hành động với Thiên Y Viện?   

Giang Nguyệt Minh hưng phấn nói.   

- Chuyện này không gấp. Con hãy mau mang tất cả tài liệu ra đây cho cha. Có một số việc cha phải thương lượng lại với lão sư.   

Nói đến đây, người đàn ông trung niên cau mày, thở dài nói:   

- Mặc dù năm đó Thiên Y Viện có lỗi với chúng ta, nhưng dẫu sao chuyện này cũng phải xem qua ý của lão sư.   

- Được, con tạm thời không quản chuyện bên này nữa. Cha và tổ sư gia quyết định đi.   

Giang Nguyệt Minh nhún vai, cầm chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, cười nói:   

- Lần trước con ở Kim Lăng gặp được Giang Khương. Người này đúng là có chút thú vị.   

- Có chút thú vị?   

Nhìn biểu hiện của con trai, người đàn ông trung niên cảm thấy ngạc nhiên. Ông tất nhiên biết rõ tính khí của con trai mình. Thật chẳng có mấy đứa cùng lứa tuổi có thể lọt vào mắt của nó.   

Bất luận người đó có thiên tư trác tuyệt đến cỡ nào, cũng không khiến cho nó có biểu hiện như vậy.   

Nhưng người đàn ông trung niên cũng không suy nghĩ nhiều:   

- Người được con nói như vậy, ngược lại cha cũng có chút tò mò. Có cơ hội sẽ gặp mặt một chút. Nhân tài như vậy của Thiên Y Viện, đúng là trăm năm khó gặp.   

Hai cha con bàn luận về Giang Khương, Giang Khương dĩ nhiên là không biết. Mà lúc này, cũng có những người khác đang nhìn đoạn băng, trong lòng tràn đầy kinh nghi.   

- Lão sư, đây không phải là thật chứ?   

Ánh mắt xinh đẹp của Từ Thanh Linh hiện lên sự nghi ngờ.   

Lúc này, gương mặt của Tôn Diệu Nguyệt cũng ngưng trọng nhìn màn hình, nghe đệ tử hỏi mới hoàn hồn trở lại, nhìn Từ Thanh Linh, cười khổ:   

- Căn cứ vào tình báo của chúng ta, hẳn là thật.   

- Thật?   

Từ Thanh Linh nháy mắt:   

- Lão sư, làm sao có thể? Một Hầu tước, bốn Bá tước, còn có rất nhiều Tử tước, Giang Khương làm sao có thể…   

- Con hỏi ta, ta biết hỏi ai. Bây giờ ta cũng đang nghi ngờ chuyện này. Bá tước Robert là nghị viên Trưởng lão hội Huyết tộc, thực lực ít nhất phải là Thiên giai nhị phẩm. Bốn Bá tước, mỗi người ít nhất cũng là Thiên giai tam phẩm, lại còn là buổi tối. Tên tiểu tử Giang Khương này…   

Tôn Diệu Nguyệt chậm rãi nói:   

- Lần trước ta còn đánh hắn răng rơi đầy đất, tại sao đột nhiên lại lợi hại như vậy?   

- Tiểu tử này…   

Tôn Diệu Nguyệt lẩm bẩm, đột nhiên nhìn Từ Thanh Linh, cười hắc hắc:   

- Nếu không thì con gọi điện thoại cho hắn đi, chẳng phải sẽ biết sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play