Mấy năm qua, kinh nghiệm ngoài đời của Giang Khương cũng không ít. Mặc dù ban đầu có chút không hiểu tình huống, nhưng nghe được người bệnh và Trương lão nói chuyện với nhau, lại nhìn sắc mặt của Hồ lão, trong lòng đã hiểu được vấn đề.   

Nghe Trương lão hỏi, Giang Khương mỉm cười đáp:   

- Thưa Trương lão sư, vừa rồi cháu đã khám qua, biết được nguyên nhân gây ra căn bệnh, đang định kê đơn thuốc.   

- Ồ, cũng chẩn ra bệnh rồi sao?   

Ánh mắt Trương lão chợt lóe, sau đó mỉm cười hỏi tiếp.   

Nhìn vẻ mặt ôn nhu của Trương lão, khóe miệng Giang Khương có chút nhếch lên. Đối mặt với lão hồ ly này, nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ bị ông ta hãm hại. Nhưng bây giờ hắn đã có tám phần nắm chắc, nếu còn bị ông hãm hại thì thật có lỗi với bản thân quá.   

Hồ lão nhìn biểu hiện của Trương lão, cũng biết được chủ ý của lão gia hỏa này, nhưng cũng không khỏi lo lắng cho Giang Khương. Tuy nói Giang Khương tuổi còn nhỏ, vạn nhất xảy ra sai sót gì, cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa sư phụ mình và các vị tiền bối.   

Nhưng trên phương diện y học, tốt nhất là không nên để xảy ra sai lầm. Hơn nữa còn có nhiều bệnh nhân ở đây, nếu để Giang Khương mất hết thể diện, ông cũng không cảm thấy yên tâm. Hơn nữa còn ảnh hưởng đến việc làm ăn của phòng khám.   

Nhưng nhìn khóe miệng vểnh lên của Giang Khương, trong lòng Hồ lão cũng thoáng thả lỏng, vuốt râu mỉm cười. Mặc dù Giang Khương chỉ mới đến đây có một tháng, nhưng Hồ lão xem như đã biết được tính cách của hắn.   

Mặc dù biểu hiện của hắn luôn luôn đơn thuần, không hại ai, hơn nữa ngày thường làm việc cũng rất siêng năng, nhưng thực chất hắn là một tiểu hồ ly, ai cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của hắn. Một khi cái đuôi của hắn vểnh lên, tất có người phải gặp xui xẻo.   

Nếu tiểu đồ đệ của ông có năng lực khiến lão Trương ăn thiệt, Hồ lão đương nhiên là nguyện ý rồi.   

- Đúng vậy, cháu đã có phán đoán đại khái về căn bệnh rồi.   

Giang Khương mỉm cười nói.   

- Ừm, không tệ, không tệ. Căn bệnh này có chút khó giải quyết. Lần trước tôi cũng phải khám rất lâu mới nắm được đại khái một chút.   

Trương lão sư vui mừng gật đầu, sau đó cười nói:   

- Câu kê đơn thuốc cho tôi xem thử.   

Nghe Trương lão nói, Giang Khương liếc mắt nhìn sư phụ của mình, dường như nhận được sự cho phép của ông, mới cười nói:   

- Vâng.   

Nhìn biểu hiện thoải mái của Giang Khương, hai vị lão đồng chí khác đều âm thầm gật đầu:   

- Tiểu Giang này quả thật không tệ. Không nói đến tư chất của hắn ra sao, nhưng chỉ dựa vào điểm tôn sư trọng đạo là đã xứng làm đệ tử Quan môn rồi. Khó trách Hồ lão lại đắc ý như vậy.   

Nhìn vẻ mặt của hai đồng nghiệp bên cạnh, Hồ lão lại càng đắc ý hơn. Mặc dù tiểu đồ đệ của mình luôn mỉm cười, nhưng trước mặt người ngoài, biểu hiện này thật sự là quá tốt.   

Thấy Giang Khương cầm bút lên, Trương lão nói với đám người Hồ lão:  

- Tiểu Giang đúng là đủ dũng khí. Chứng bệnh này, lão phu cũng phải nhiều lần khảo cứu mới bắt đúng bệnh. Đáng tiếc là anh ta lại bị điều đến Vân Giang. Nếu không, chỉ cần uống thêm một đơn thuốc nữa là ổn.   

- Này này lão Trương, anh cũng đừng vội kết luận như vậy, cứ để Giang Khương kê đơn đi.   

Lúc này Hồ lão đã có niềm tin mười phần, vội vàng lên tiếng ngăn cản Trương lão tiếp tục đắc ý.   

Hai vị lão đồng chí bên cạnh liên tục gật đầu. Nói thẳng ra, da mặt của lão Trương Nguyệt Chánh này quá dày. Nếu anh trị hết bệnh cho người ta, người ta còn chạy đến chỗ của Hồ lão?   

Bị Hồ lão nói như vậy, lại thấy hai đồng nghiệp khác liên tục gật đầu, gương mặt Trương lão không khỏi đỏ lên, biết được vừa rồi ông đã khoe khoang quá mức.   

Nhưng mặc kệ thế nào, bệnh nhân của ông chạy đến chỗ lão Hồ, thể diện của ông xem như đã mất hết. Dù sao cũng phải lấy lại danh dự, liền ho khan một tiếng, sau đó nói với chàng thanh niên đằng sau:   

- Kỳ Bân, lần trước con đã khám qua cho Triệu sư phụ. Bây giờ con hãy bắt mạch lại thử xem, xem bệnh tình có biến hóa gì không, rồi bình phẩm đơn thuốc của Tiểu Giang như thế nào.   

Nghe Trương lão nói xong, sắc mặt Hồ lão hơi thay đổi, ánh mắt nheo lại. Ngay cả Trương Nhạc bên cạnh cũng cảm thấy ngạc nhiên.   

Ngô lão và Vương lão thì cau mày, thầm nghĩ:   

- Trương Nguyệt Chánh cũng hơi quá đáng rồi. Mặc dù Tiểu Giang còn nhỏ tuổi, nhưng cũng ngang hàng với đồ đệ ông. Mặc dù đồ đệ ông có kinh nghiệm hơn, tuổi tác lớn hơn, nhưng y có tư cách này sao? Đây không phải là thông qua đệ tử đánh vào mặt người ta à?   

Giang Khương vừa mới ngừng bút, nghe được lời này, gương mặt vẫn lạnh nhạt, dường như không quan tâm, cũng không nổi giận, đứng dậy cung kính mang đơn thuốc đưa cho Hồ lão:   

- Sư phụ, đã kê xong rồi.   

Nhìn nụ cười khiêm cung của đệ tử, lửa giận đang dâng lên trong lòng Hồ lão lập tức xẹp xuống. Mặc dù tuổi đệ tử ông còn nhỏ, nhưng lại rất chững chạc, bắt mạch chữa bệnh đều rất cẩn thận. Ngay cả khi bị người ta xem thường cũng không tức giận, cực kỳ trầm ổn, so với người làm sư phụ như ông còn mạnh hơn vài phần.   

Lập tức nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng, trầm giọng nói:   

- Được.   

Sau khi tiếp nhận đơn thuốc, ngay cả xem cũng không thèm xem, liền đưa bút lưu loát ký vào trong đơn thuốc.   

Nhìn biểu hiện và hành động của hai thầy trò, Ngô lão và Vương lão đều biến sắc, trong lòng giật mình. Mặc dù Tiểu Giang còn trẻ, nhưng sủng nhục không sợ, làm việc trầm ổn. Đối mặt với sự khinh thường của người khác làm như không thấy, ngạo mà không kiêu, trong mắt chỉ có sư phụ. Khí độ này thật sự là cấp đủ mặt mũi cho Hồ lão.   

Lão Trương vừa rồi khinh thường đệ tử nhà người ta, còn bảo đệ tử của mình đến tranh mặt mũi, còn Tiểu Giang thì không nói không rằng, nhưng lại giữ mặt mũi cho Hồ lão tốt vô cùng. Sự chênh lệch này, ai cũng có thể nhìn ra.   

Động tác của Hồ lão lại càng kinh người. Mặc dù ông tin tưởng đồ đệ mười phần, nhưng khi đồ đệ đưa đơn thuốc, ông cũng không cần xem qua đã ký tên.   

Không liếc mắt cũng ký tên, điều này đại diện cho cái gì? Chính là bao che.   

Lá gan đủ lớn, xuống tay cũng đủ tàn nhẫn.   

Cặp thầy trò này đúng là khó lường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play