Tâm trạng của Giang công tử Giang Nguyệt Minh không được tốt, hai hàng lông mày cau lại. Tất cả mọi người đều nhìn ra được tâm trạng của công tử đang không ổn.
Cho nên, người nào cũng cẩn thận, rất sợ chọc phải công tử gia, đây chính là tự tìm đường chết.
Một người đàn ông trung niên cường tráng dè dặt đứng bên cạnh Giang Nguyệt Minh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, to như hạt đậu.
- Rốt cuộc các người đã làm gì, lại để cho người chạy đến được Hoa Hạ?
Ánh mắt Giang Nguyệt Minh lóe lên sự không kiên nhẫn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cái ly thủy tinh, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên:
- Mấy tháng trước, các người nói để cho một con nhỏ ngoại quốc chạy thoát. Bây giờ ông lại nói cho tôi biết con nhỏ đó đã chạy đến Hoa Hạ. Hơn nữa các người còn không ngăn cản được, ngay cả người cũng mất dấu luôn.
- Thuộc hạ vô dụng, thuộc hạ đáng chết.
Mồ hôi trên trán người đàn ông trung niên càng lúc càng nhiều, lưng còng thêm mấy phần, khẩn trương nói.
Nhìn biểu hiện hoảng sợ của thuộc hạ, Giang Nguyệt Minh nhẹ đưa ly rượu lên chóp mũi ngửi một cái. Ly rượu truyền đến mùi trái cây nhàn nhạt. Ánh mắt tức giận của Giang Nguyệt Minh thoáng tiêu tan mấy phần, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên, lãnh đạm nói:
- Triệu Đại Bảo…
- Có thuộc hạ.
Nghe công tử gọi tên mình, gương mặt khẩn trương của người đàn ông lộ ra vẻ vui mừng. Nếu công tử gọi tên mình, nói rõ công tử còn chưa quá tức giận. Xem ra loại rượu mà ông ta cố ý tìm đến, công tử vẫn rất thích. Lần này vẫn còn hy vọng tránh được một kiếp.
Giang Nguyệt Minh nhìn Triệu Đại Bảo, lạnh giọng nói:
- Ông đi theo tôi cũng mấy năm rồi. Như vậy chuyện này tôi sẽ cho ông thêm cơ hội lần nữa. Ông cũng biết bổn đường đang trong tình trạng che giấu, tạm thời không thể để xảy ra sơ suất. Vì thế hãy đem chuyện này xử lý cho tốt. Nếu để xảy ra vấn đề nữa, công tử gia tôi cũng không bảo vệ được cho ông đâu.
- Vâng, vâng, cảm ơn công tử, thuộc hạ biết.
Người đàn ông trung niên thở phào một cái. Rốt cuộc cũng quá quan rồi, thầm nghĩ ông ta hao phí khí lực tìm về rượu ngon, quả nhiên cũng có tác dụng. Nếu không, ông ta cũng không có vận khí tốt như vậy.
Nhìn người đàn ông trung niên rời khỏi phòng, Giang Nguyệt Minh cầm ly rượu trong tay, ánh mắt nheo lại, sau đó giống như tùy ý hỏi:
- Tình huống gần đây như thế nào rồi?
- Căn cứ theo tin tức, tình huống của chủ nhân Tế Thế Đỉnh cũng không tệ. Tỷ lệ luyện đan thành công đã đạt đến hơn năm thành.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong bóng tối.
- Năm thành?
Lông mày của Giang Nguyệt Minh cau lại lần nữa, nói:
- Một luyện đan sư còn chưa đến ba mươi. Tế Thế Đỉnh lại không hoàn chỉnh, có thể cho ra đan dược thượng phẩm tỷ lệ thành công đến năm thành?
- Đây vẫn chỉ là Tế Thế Đỉnh không hoàn chỉnh. Theo nhu ông nói, tỷ lệ đối phương luyện ra đan dược siêu phẩm vẫn tương đối cao?
- Đúng. Tình huống của đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh tương đối hiếm thấy. Nếu qua thêm hai ba năm nữa, tỷ lệ đối phương có thể luyện ra đan dược siêu phẩm sẽ vượt qua bốn thành.
Giọng nói kia vẫn lạnh như băng, trả lời.
- Vượt qua bốn thành? Nếu để cho hắn có được Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh, không phải trên ba năm là có thể luyện ra.
Ánh mắt Giang Khương hiện lên sự tàn khốc, lạnh lùng nói.
- Đúng vậy. Bên kia nói, với Tế Thế Đỉnh không hoàn chỉnh chỉ còn tám phần công hiệu của Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh. Nếu có thể tìm đúng nắp đỉnh của nó, không có gì là không thể xảy ra.
Giọng nói kia lên tiếng.
Giang Nguyệt Minh đưa tay gãi cằm, giống như có điều suy nghĩ:
- Bây giờ đã xác định được vị trí của nắp đỉnh ở đâu chưa?
- Đã xác định, ở Cổ bảo Lạp Tân.
Giọng nói kia trả lời.
- Cổ bảo Lạp Tân?
Ánh mắt Giang Nguyệt Minh hiện lên sự bất đắc dĩ:
- Có biện pháp mang về không?
- Tạm thời vẫn không có cách nào. Ở đó được canh chừng nghiêm ngặt, hơn nữa ở sâu trong Cổ bảo Lạp Tân còn có một vị thân vương đang ngủ say. Nắp đỉnh cách chỗ ngủ của y không xa. Cho nên, bây giờ không thể lấy được, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
- Vậy thì từ từ suy nghĩ biện pháp.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ trán một cái, sau đó mỉm cười tà mị:
- Hãy tăng cường liên lạc với Thiên Y Viện. Bây giờ hẳn bọn họ cũng đã phát hiện được chút gì đó. Nếu như vậy, chúng ta cũng không cần quá mức thấp điều. Dù sao cũng không thể ẩn núp bao lâu nữa. Nếu như cần thiết, vẫn phải bộc ra thủ đoạn cường lực.
Nghe Giang công tử nói, giọng nói kia có chút trầm mặc, thoáng dừng một chút, sau đó mới nói:
- Lão gia có đồng ý không?
- Không cần hỏi cha của tôi. Nếu lão tổ tông đã trao quyền cho tôi, hết thảy sẽ do tôi làm chủ.
Khóe miệng Giang Nguyệt Minh nhếch lên nhưng lời nói lạnh lẽo đến hai phần.
Người kia hơi do dự một chút rồi trầm giọng nói:
- Vâng, thiếu gia.
Giang Khương có chút mệt mỏi bước ra khỏi phòng luyện đan. Sau khi xối hai gáo nước lạnh lên mặt, cảm giác mát lạnh khiến cho đầu óc của hắn thanh tỉnh hai phần, lúc này mới miễn cưỡng ra bên ngoài. Hắn nhìn một thanh niên đối diện khi thấy mình liền đứng lên, sau đó mới ngồi xuống, liền hỏi:
- Tình huống như thế nào?
- Chiều hướng của đối phương có chút cổ quái. Chúng tôi cũng đã giám sát đám lính đánh thuê, dường như bọn họ cũng không có động tác nào khác, hơn nữa còn chuẩn bị rời đi. Nhưng phía nước ngoài lại không tệ. Chúng tôi đã thu thập được tin tức tình báo cần thiết, cũng nhận được mục tiêu một lần nữa truyền đến tin tức. Mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có thể xác nhận đối phương vẫn an toàn, không có bất ngờ gì xảy ra. Dự đoán trong ba ngày nữa có thể phán định được đại khái vị trí của đối phương.
Người trẻ tuổi nhìn Giang Khương, ánh mắt thoáng hiện lên chút lo âu, nói:
- Nhưng chúng tôi vẫn không có biện pháp xác nhận lai lịch của đối phương.
- Không có cách nào xác nhận lai lịch đối phương?
Giang Khương miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, cau mày nhìn người thanh niên. Hắn hiểu ý đối phương. Với năng lực của tổ tình báo, nếu không rõ lai lịch của đối phương, rất đáng để coi trọng. Hắn thoáng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bất kể đối phương có lai lịch gì, trước cứu người ra đã.
- Được.
Nghe Giang Khương nói, người trẻ tuổi cũng thả lỏng được một chút. Bất kể đối phương có lai lịch như thế nào, Thiên Y Viện đến bây giờ vẫn chưa sợ bất kỳ ai. Điều duy nhất cần cân nhắc là có cần thiết hay không mà thôi. Nếu Giang Khương đã lên tiếng như vậy, tổ tình báo cũng không cần lo lắng điều gì. Nếu thật sự gây ra chuyện, có đỉnh chủ trước mặt, sẽ không bị cấp trên khiển trách.
Nhìn người trẻ tuổi rời đi, Giang Khương ngửa đầu lên ghế, nhìn bầu trời đầy sao, mím môi thở dài một cái.
Hắn rất sợ phiền toái, nhưng khi phiền toái tìm đến cửa, hắn sẽ không thối lui. Nếu muốn đánh, vậy thì đánh thôi. Có Thiên Y Viện, ai sợ ai chứ? Vạn nhất không được, hắn gọi điện thoại cho mấy vị kia, bảo bọn họ cho người tiếp viện. Đến lúc đó cùng lắm bị Từ Khải Liễu và Chu Thế Dương mắng cho một trận. Dù sao, bây giờ rận nhiều còn không sợ cắn.
Thở dài, Giang Khương quyết định về ngủ. Ngày mai hắn còn một đống việc cần làm.
Sáng hôm sau, Giang Khương bắt đầu luyện đan.
- Thất bại?
Ngửi được mùi khét nhàn nhạt, Giang Khương cau mày. Điều này làm cho Đào Cường bên cạnh ngạc nhiên. Tại sao hôm nay y sĩ Giang Khương lại không được ổn định tinh thần. Ba lò đan dược thượng phẩm hôm qua toàn bộ thành công. Hôm nay hai lò thất bại một lò, tỷ số thành công đan dược thượng phẩm vượt qua tám thành, còn có cái gì không hài lòng nữa? Nên biết rằng trước kia chỉ có năm thành thôi. Thất bại là chuyện rất bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT