Nhìn vẻ mặt không muốn của Tiểu Bảo, Phan Hiểu Hiểu đành làm ra vẻ mất hứng, nói:
- Dì Hiểu Hiểu cũng biết là ăn không ngon. Nhưng ba đã dặn, nhất định phải để Tiểu Bảo ăn hết. Chẳng lẽ Tiểu Bảo không nghe lời ba sao?
- Được rồi.
Nghe giọng nói uy hiếp, Tiểu Bảo mím môi, sau đó há to miệng ngậm lấy cái muỗng.
Nhìn Tiểu Bảo như vậy, Phan Hiểu Hiểu mỉm cười hài lòng, vội vàng múc thêm một muỗng lớn. Mỗi ngày đều phải tranh đấu với tiểu tử này, khi khi dễ được cậu thật sự là quá thoải mái.
Đút liên tiếp mấy muỗng, mắt thấy trong chén đã không còn nhiều, Phan Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm. Xem ra nhiệm vụ hôm nay hẳn không khó, đang định đút cho Tiểu Bảo nốt số còn lại, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Tử Nguyệt, điện thoại di động của Giang Khương reo. Cô xem một chút đi.
Nhìn điện thoại sau lưng rồi lại nhìn cái chén nhỏ trong tay, Phan Hiểu Hiểu lớn tiếng kêu lên.
- Ừm.
Tuyên Tử Nguyệt vẫy tay cho ráo nước, bước ra từ phòng rửa mặt, liếc nhìn số gọi điện, sau đó cầm điện thoại lên, tùy ý nói:
- Hình như là số điện thoại của tỉnh Phúc.
Đang ở trong buồng điện thoại, nghe giọng nữ truyền đến, gương mặt xinh đẹp của Ngả Ny toát lên vẻ kinh ngạc, chần chừ một chút rồi nói:
- Xin chào, xin hỏi John có ở đây không?
- John?
Nghe giọng nữ nói tiếng Anh dễ nghe truyền đến, Tuyên Tử Nguyệt không khỏi sửng sốt, nhưng chỉ chần chừ một chút liền biết cô gái đó tìm Giang Khương, lập tức dùng tiếng Anh trả lời lại:
- Xin chào, cô tìm Giang Khương đúng không? Bây giờ anh ấy không có ở đây. Cô có chuyện gì cần tôi chuyển lời lại không?
- Không có ở đây? Xin hỏi cô là...
Thấy đối phương dùng tiếng Anh để đáp lại, Ngả Ny thoáng thở phào một chút, nhưng nghe nói Giang Khương không có ở đây, điều này khiến cho cô có chút lo lắng.
- Tôi là bạn của anh ấy. Cô có việc gấp tìm anh ấy sao?
Nghe ra tâm ý của bên kia, Tuyên Tử Nguyệt vội vàng hỏi.
- Đúng, tôi là Ngả Ny, là bạn của anh ấy. Tôi vừa mới đến Hoa Hạ, có chút phiền phức, cần nhờ anh ấy hỗ trợ. Có thể giúp tôi tìm anh ấy hay không?
Nhìn chung quanh, phát hiện không có ai chú ý đến mình, Ngả Ny trầm giọng nói.
- Ồ, có chút phiền toái?
Tuyên Tử Nguyệt cau mày, sau đó nói:
- Bây giờ anh ấy đang bận việc quan trọng, không thể quấy rầy được. Tôi sẽ sớm báo lại cho anh ấy biết. Nhưng cô có phiền phức gì thì cứ nói với tôi. Tôi mới có thể đến đó giúp cô được.
Nghe đối phương lưu loát nói một tràng tiếng Anh, giọng điệu vô cùng tự tin, Ngả Ny thoáng chần chừ một chút, cũng không suy nghĩ gì thêm. Thời gian của cô không còn nhiều, phải mau tìm được Giang Khương:
- Bây giờ có người đang đuổi giết tôi. Tôi cần anh ấy tiếp viện gấp.
- Có biết đối phương là ai không? Có bao nhiêu người? Tình huống cụ thể như thế nào?
Nghe Tuyên Tử Nguyệt hỏi cặn lẽ, trong lòng Ngả Ny thoáng yên ổn hơn mấy phần, đáp:
- Người của đối phương không nhiều, nhưng thực lực rất mạnh, hơn nữa còn cầm vũ khí...
Nghe bên kia nói, Tuyên Tử Nguyệt cau mày suy tính một chút:
- Không thành vấn đề, nếu như có thể, cô đừng nên đi đâu. Cứu viện cũng phải mất một tiếng nữa mới đến được. Trong vòng năm phút, tôi sẽ điện thoại lại cho cô.
- Một tiếng?
Nghe đối phương nói, Ngả Ny không nhịn được sửng sốt một chút. Cô không biết Giang Khương ở đâu, cho nên cô mới gọi điện thoại muốn báo cho Giang Khương biết, lại không nghĩ đến sẽ như vậy. Tuy khẳng định đối phương sẽ tìm được nơi này, nhưng cô thật sự không cho rằng cứu viện sẽ đến nhanh như thế. Hơn nữa đối phương chẳng qua chỉ là bạn của Giang Khương.
Thở phào nhẹ nhõm, cô thầm tính toán một chút, Trong vòng một giờ hẳn vẫn còn an toàn. Cô nhất định phải tìm được sự trợ giúp. Nếu không, ở đây không quen, rất khó mà thoát khỏi sự đuổi giết của đối phương.
- Ngả Ny, nếu như có thể, hãy ở gần khu vực gọi điện thoại. Tiếp viện sẽ đến trong vòng năm mươi phút. Bọn họ sẽ hộ tống cô đến nơi an toàn. Tôi cũng sẽ bảo Giang Khương sớm liên lạc với cô. Mật mã liên lạc là OWL.
Sau khi cúp điện thoại, Ngả Ny thật sự có chút không dám tin. Nếu không phải số điện thoại này là Hải Bác cho cô, cô căn bản không có biện pháp tin tưởng. Cô chỉ báo cho đối phương biết mình cần Giang Khương cứu viện, thậm chí đối phương cũng không xác nhận với Giang Khương đã khẳng định trong vòng năm mươi phút sẽ phái tiếp viện đến cứu cô.
Nếu đối phương là người đến từ bộ phận đặc biệt của quân đội Hoa Hạ, đúng là có năng lực này. Nhưng rõ ràng đối phương không phải. Nếu không, tuyệt đối sẽ còn chưa chứng thực đã trực tiếp cho người đến cứu viện cô.
Một cá nhân không thuộc tổ chức đặc biệt của chính phủ Hoa Hạ, nhưng lại có thể chuẩn xác cho cô câu trả lời trong vòng năm mươi phút sẽ đến, rốt cuộc tổ chức này mạnh bao nhiêu? Hơn nữa, cô cũng không báo cho đối phương biết địa điểm cụ thể, điều này nói rõ tổ chức này vô cùng cường đại ở Hoa Hạ. Ngả Ny có chút nghĩ không ra, đây rốt cuộc là tổ chức nào lại có lòng tin và thực lực như vậy.
Nhưng là kỹ thuật viên của ngành tình báo, Ngả Ny rất nhanh phân tích ra người nhận cuộc điện thoại đó có bao nhiêu cường đại. Rõ ràng, Giang Khương ở quốc gia này dường như cũng không đơn giản như cô đã tưởng tượng.
Phân tích xong, Ngả Ny thở phào nhẹ nhõm. Nếu là như vậy, cô đến tìm Giang Khương là không sai. Ít nhất cô còn có hy vọng thoát khỏi truy sát, sau đó trở về cứu đám người Hải Bác.
Núp ở một căn nhà của ngư dân gần đó, xuyên qua cửa sổ, Ngả Ny có thể nhìn thấy buồng điện thoại công cộng. Cô nhìn đồng hồ, thời gian đã qua bốn mươi phút, cũng đã đến giờ hẹn với đối phương.
Trong lúc đang chờ đợi, chợt nghe tiếng đùng đùng trên bầu trời truyền đến.
- Ít nhất là hai chiếc trực thăng?
Ngả Ny rất nhanh đoán được âm thanh kia là gì, sau đó liền nhìn thấy hai chiếc trực thăng không có bất kỳ huy hiệu nào xuất hiện trên bầu trời. Một chiếc ngừng lại, có người đẩy cửa buồng lái, đu thang dây thả xuống. Chiếc trực thăng còn lại nhanh chóng xoay quần bốn phía.
Bốn người đàn ông được trang bị vũ trang đầy đủ, phân tán xung quanh buồng điện thoại, thấy Ngả Ny đang dè dặt đi tới, một người dẫn đầu quát lớn:
- OWL!
- OWL.
Nghe đối phương nói, Ngả Ny thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến.
Người đàn ông nghe xong, liền gật đầu, dẫn mấy người tiến lên, bảo vệ Ngả Ny ở chính giữa, sau đó chạy nhanh đến một bãi đất trống.
Ngả Ny ngồi trên trực thăng, được một chiếc trực thăng khác hộ tống, nhanh chóng bay đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn những người ngồi chung quanh, gương mặt nghiêm trạng, cũng không có bất kỳ ý định trò chuyện, sự bất an của những ngày qua rốt cuộc thoáng ổn định lại một chút.
Xem ra đối phương là người được huấn luyện chuyên nghiệp. Có bọn họ bảo vệ, hẳn cô sẽ không xảy ra vấn đề gì. Ít nhất trước khi nhìn thấy người phụ trách của đối phương, hẳn sẽ không bị đe dọa đến tính mạng. Yên tâm, Ngả Ny dựa lưng vào ghế, không biết ngủ say từ khi nào.
Khi cô tỉnh lại, liền nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười trước mặt mình:
Trong một căn biệt thự rộng rãi, sau khi tắm rửa thay quần áo, Ngả Ny thoải mái nằm trên chiếc giường lớn nghỉ ngơi. Đối phương đã báo cho cô biết, Giang Khương đã biết được tin tức của cô, hẳn sẽ mau chóng liên lạc, mời cô ở lại đây nghỉ ngơi.
Đã mệt mỏi mấy ngày, bây giờ dưới sự bảo vệ của đối phương, những người đuổi giết cô tuyệt đối không còn bất kỳ cơ hội nào nữa. Đã mấy ngày không được nghỉ ngơi, Ngả Ny một lần nữa ngủ say.
Không biết qua bao lâu, Ngả Ny một lần nữa bị cô gái kia đánh thức.
- Ngả Ny tiểu thư, y sĩ Giang Khương biết cô đến nên đã sắp xếp trực thăng đến đón cô. Xin mời theo tôi. Sau hai tiếng nữa, cô sẽ gặp anh ấy.
Cô gái cung kính nói:
- Những người đang theo dõi cô cũng nằm trong sự giám sát của chúng tôi.
P/s: Annie gọi bằng tên tiếng Trung là Ngả Ny. Nên mình để Ngả Ny cho dễ nghe. Hihi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT