Mã Tiểu Duệ đứng trong đám người mở to mắt, che miệng nhìn Chu Thế Dương mặt đầy máu, cả người đầy bụi ảo não đi thay quần áo, rồi lại nhìn Giang Khương nhảy xuống từ Tế Thế Đỉnh, không biết nên nói cái gì.   

Đường đường là Thiên y sư uy nghiêm hiển hách, nếu ai dám bất kính sẽ bị xử phạt. Bây giờ lại bị đánh thành bộ dạng này trong viện, lại chỉ dám quăng ra một câu độc ác rồi bỏ đi.   

- Cái này...Tiểu Duệ, vừa rồi là Giang Khương đánh Thiên y sư Chu Thế Dương sao?   

Vương Mịch kéo tay Mã Tiểu Duệ, hỏi.   

- Đương nhiên rồi. Cô không nhìn thấy sao? Vừa rồi Chu Thế Dương đã bị đánh tơi tả, hơn nữa mặt đầy máu, nhất định là bị Giang Khương đánh vào mặt. Đánh thật là đã.   

Mã Tiểu Duệ ở một bên giơ quả đấm, hưng phấn nói:   

- Đã sớm nhìn ông ta không vừa mắt. Tôi cũng muốn lên cho ông ta hai quả đấm.   

- Suỵt, nhỏ tiếng một chút.   

Thấy ánh mắt quỷ dị của người bên cạnh nhìn sang, Vương Mịch không khỏi kéo tay Mã Tiểu Duệ, nhỏ giọng nhắc nhở.   

- Haha, đùa thôi, đùa thôi.   

Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, gương mặt Mã Tiểu Duệ đỏ lên, vội vàng thu hồi quả đấm, cười khan hai tiếng.   

Giang Khương dám đánh Thiên y sư, mặc dù rất nhiều người cảm thấy hả giận trong lòng, nhưng cấp bậc ở Thiên Y Viện rất sâm nghiêm, không ai dám bất kính đối với y sư, chứ đừng nói chi đến Thiên y sư. Người ngoài bị Chu Thế Dương rầy la cũng chỉ cúi đầu im lặng, không ai dám nảy sinh suy nghĩ trả thù, chứ đừng nói chi đến việc biểu lộ ra ngoài.   

Tình huống bây giờ, mọi người cũng chỉ âm thầm khinh bỉ nhìn Mã Tiểu Duệ một cái, cũng không nói gì. Dù sao cũng có không ít người có suy nghĩ này.   

Các vị Thiên y sư và y sư thấy Giang Khương chắc chắn như vậy, cộng với việc Chu Thế Dương tất cả đi thay quần áo, còn không đoán ra được điều gì sao. Ai nấy đều cảm thấy bất đắc dĩ, Chu Thế Dương vì vị trí chủ nhân Tế Thế Đỉnh, thật đúng là chuyện gì cũng dám làm.   

Mọi người vừa khinh thường nhưng cũng thông cảm, cũng không nói gì thêm. Giang Khương và Tế Thế Đỉnh biểu hiện kỳ lạ như vậy, ai mà không nóng mắt chứ? Sau khi trở thành đỉnh chủ, thân phận trở nên siêu nhiên, tay nắm toàn quyền chỉ sau Viện trưởng, cùng với sau này đan dược cao cấp lúc nào cũng có, ai mà không muốn tiếp nhận vị trí đó chứ.   

Nhưng bất kể thế nào, Giang Khương ra tay đánh Chu Thế Dương, mặc dù mọi người cảm thấy có chút mất mặt, nhưng chỉ cần kiểm nghiệm bên trong bột nghệ có Tế tân, tất cả mọi người xem như bỏ qua.   

Ít nhất, đan dược mà Giang Khương luyện chế ra đã chứng minh năng lực của hắn. Mọi người cũng sẽ không đứng về phía trứng gà mà đối chọi với tảng đá.   

- Tất cả thành viên của hội viện ủy tổ chức lại cuộc họp.   

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm Giang Khương đằng sau Tế Thế Đỉnh, Từ Khải Liễu nghiêm mặt lại, sau đó nhìn Hồ Quang Dương và Mạnh Thiên Phong, nói:   

- Hai vị trưởng lão, xin mời đến phòng hội nghị.   

- Được.   

Mọi người cũng biết tại sao phải đi họp, liền vội vàng gật đầu.   

Từ Khải Liễu nhìn chằm chằm Giang Khương, nói:   

- Giang Khương, cậu cũng đi theo.   

Giang Khương nhún vai, thành thật theo sát đằng sau. Tế Thế Đỉnh tất nhiên là sẽ có người đưa vào trong phòng.   

- Được rồi, căn cứ theo kết quả phân tích, thông qua mấy lần sàng lọc, phát hiện được thành phần Tế tân trong nghệ.   

Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng khép lại bản báo cáo, sau đó nhìn mọi người nói:   

- Phòng Giám sát cũng đã báo cáo lại, học đồ phòng luyện đan số 1 tên là Ngô Tuấn Bảo đã nghe theo lệnh của đan sư trung cấp Hồ Hưng Nguyên bỏ tế tân vào trong nghệ. Còn đan sư trung cấp Hồ Hưng Nguyên đã uống thuốc độc tự sát mười phút trước.   

- Uống thuốc độc tự sát?   

Gương mặt Giang Khương không hề sợ hãi, đưa mắt nhìn Chu Thế Dương vừa mới thay quần áo ngồi đối diện, khóe miệng hơi vểnh lên. Sắc mặt của Chu Thế Dương vẫn khó coi, nhưng rõ ràng đã khôi phục lại sự uy nghiêm của thiên y sư, dường như chuyện này một chút cũng không thu hút được ông ta.   

- Liên quan đến điều tra sau này, phòng Giám sát sẽ tiếp tục theo dõi.   

Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt không hề gợn sóng, gương mặt lạnh lùng, không nói nửa câu. Tất cả mọi người đều nhìn ra được sự bất mãn trên gương mặt của ông. Là người phụ trách phòng Giám sát của Thiên Y Viện, từ trước đến giờ ông vẫn luôn là người ngay thẳng. Lần này, bởi vì uy nghiêm của Thiên y sư và Hội viện ủy mới làm ra thỏa hiệp như thế, nhưng ông vẫn đủ tư cách biểu đạt sự bất mãn của mình.   

Từ Khải Liễu ho khan một tiếng, sau đó nhìn Chu Thế Dương một cái, rồi quét mắt nhìn tất cả mọi người, tiếp tục nói:   

- Được, nếu Giang Khương đã thông qua khảo hạch, chúng ta chính thức xác nhận vị trí chủ đỉnh của Giang Khương, mọi người có ý kiến gì hay không?   

Nghe Từ Khải Liễu nói, mọi người nhìn nhau rồi gật đầu, bày tỏ việc mình không có ý kiến. Còn sắc mặt của Chu Thế Dương thì tối sầm, nhìn Hồ Quang Dương bên cạnh, cắn răng khẽ hừ một tiếng, cũng không lên tiếng.   

Từ Khải Liễu hài lòng gật đầu, sau đó tiếp tục nói:   

- Nếu không ai phản đối, Giang Khương chính là đỉnh chủ thế hệ này của Thiên Y Viện chúng ta. Đồng thời, Giang Khương đã thông qua khảo hạch, sẽ trao cho Giang Khương chức danh “Luyện đan sư cao cấp”.   

Dứt lời, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, lơ đãng nói:   

- Giang Khương, theo căn cứ ghi lại, Tế Thế Đỉnh cũng chưa hề có chuyện chở người bay bao giờ. Không biết cậu có thể giải thích không?   

Giang Khương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, thân hình Giang Khương dần dần bay lên cao, cả người trôi lơ lửng trên bàn họp.   

Dừng lại hai giây, nhìn biểu hiện của mọi người, khóe miệng Giang Khương nhếch lên, sau đó rơi xuống, nhún vai nói với Từ Khải Liễu:   

- Không liên quan đến Tế Thế Đỉnh, đơn thuần chỉ là năng lực của con người.   

- Năng lực của cậu?   

Nghe Giang Khương nói, mọi người đều trợn mắt há mồm.   

Hội nghị bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh. Sau một tiếng, hội nghị giải tán, không ai biết nội dung hội nghị là gì. Dù sao cũng có người đồn ra, Chu Thế Dương đạp cửa bước ra trước, y sĩ Giang Khương và các thành viên hội Viện ủy cười híp mắt theo sau.   

Tất cả các thành viên của Thiên Y Viện đều muốn biết trong hội nghị đã xảy ra chuyện gì, các đồng chí lãnh đạo đã quyết định ra sao. Nhưng không ai biết được. Cho đến sáng hôm sau, một thông báo xuất hiện, mọi người mới đại khái hiểu được tình huống.   

- Y sĩ nhất phẩm Giang Khương được trao danh hiệu Luyện đan sư cao cấp, chính thức trở thành đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, đồng thời được trao tặng tư cách dự thính hội nghị hội Viện ủy mở rộng.   

Đối với việc Giang Khương được trao cho danh hiệu Luyện đan sư cao cấp, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái. Hắn đã thông qua khảo hạch luyện chế mười loại đan dược, bản thân đã có tư cách này. Nhưng tư cách dự thính hội nghị hội Viện ủy mở rộng, ý nghĩa đúng là không tầm thường.   

Tư cách này đại diện, nếu sau này hội viện ủy tổ chức lớn một chút, Giang Khương sẽ có tư cách tham gia, còn được phát biểu ý kiến, chẳng qua là không có quyền bỏ phiếu mà thôi.   

Có được tư cách này, phần lớn là người phụ trách của các phòng chủ yếu trong Thiên Y Viện, hoặc là thành viên dự bị của hội Viện ủy. Bây giờ Giang Khương còn chưa là người phụ trách của bất cứ phòng nào, như vậy hắn sẽ được xem là thành viên dự bị của hội Viện ủy.   

Tuy nói thành viên dự bị phải trải qua rất nhiều năm mới có thể lên vị trí chính thức, nhưng điều này cũng quá đáng sợ đi. Một người chưa đến ba mươi tuổi đã là thành viên dự bị hội Viện ủy, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, không tính là trong tay nắm trọng quyền, nhưng trong toàn bộ Thiên Y Viện, không, là toàn bộ Hoa Hạ, hắn đã có quyền đi ngang.   

- Làm sao có thể? Tại sao lại như vậy?   

Nghe Hồ Quang Dương nói, sắc mặt Hồ Minh Vũ liền thay đổi, liên tục lắc đầu:   

- Gia gia, điều này sao có thể?   

- Không gì là không thể. Đây chính là sự thật. Cũng giống như hắn có thể phá giải được tỏa long của chúng ta. Trên người tiểu tử Giang Khương này rất quái dị. Cho nên, cho dù hắn có thể ngắn ngủi bay lên không cũng không có gì kỳ quái.   

Sắc mặt Hồ Quang Dương cũng có chút khó coi. Dẫu sao chuyện này cũng khó mà khiến người ta tin được, càng làm cho ông ta rất khó chịu.  

Nhưng sự thật chính là sự thật. Hơn nữa ông còn phải cảnh cáo cháu trai bảo bối của mình, không có việc gì đừng trêu chọc Giang Khương. Dù sao với thân phận và địa vị của Giang Khương trong viện bây giờ, cháu trai của ông đã không còn chống lại được.   

Cái gì là đại thiên tài, trước mặt Giang Khương, chỉ giống như một bãi cứt chó.   

Chẳng qua, Hồ Quang Dương có chút không cam lòng. Rõ ràng trên người Giang Khương tràn đầy cổ quái. Nếu là người ngoài, chỉ sợ đã sớm bị nội viện giam lỏng. Nhưng Giang Khương thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, vượt qua thực lực Thiên giai thường quy, Hội viện ủy và trưởng lão viện đã không làm gì Giang Khương được nữa rồi.   

Thực lực, năng lực của Giang Khương khiến cho mọi người phải kiêng kỵ. Chỉ cần Giang Khương không phản bội Thiên Y Viện, Thiên Y Viện vĩnh viễn sẽ không làm gì Giang Khương.   

Nhưng Hồ Quang Dương tin rằng cuộc sống sau này của Giang Khương cũng sẽ không dễ dàng gì. Ít nhất bỏ ra cái giá cao như vậy, Chu Thế Dương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Giang Khương Còn có một số người đánh giá là không thèm để ý đến năng lực kia của Giang Khương.   

Cái gọi là minh thương dễ ám ám tiễn khó phòng. Chuyện phiền toái đến với Giang Khương sau này tuyệt đối không thiếu được. Nghĩ đến đây, Hồ Quang Dương cười lạnh một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play