Thấy Giang Khương bình tĩnh đưa ra yêu cầu như vậy, cùng với vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Đào Cường sửng sốt một chút, dường như hiểu được cái gì, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch. Có thể làm cho Giang Khương không tiếc lãng phí thời gian, không tiếc việc mình không thể qua cửa cũng muốn kiểm tra. Lý do duy nhất chính là…
Là quản lý của một phòng luyện đan, y biết rất rõ, nếu như sự thật đúng như những gì Giang Khương đã nghi ngờ, chuyện sẽ phiền phức lớn, lập tức run giọng xác định lần nữa:
- Y sĩ Giang Khương, cậu nhất định phải kiểm tra?
- Đúng.
Giang Khương gật đầu nói.
- Được.
Thấy Giang Khương gật đầu, Đào Cường cũng không do dự, lập tức trầm giọng nói với một học đồ:
- Đem tất cả dược liệu của Thiên Hương Đan ra đây.
- Vâng.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đào Cường, vị học đồ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng vào dược phòng, đem tất cả nguyên liệu của Thiên Hương Đan ra, đưa đến trước mặt Giang Khương.
Nhìn mười mấy hộp thuốc inox trước mặt mình, Giang Khương cẩn thận xem kỹ một lần. Sau khi xác nhận tất cả là nguyên liệu để luyện chế Thiên Hương Đan, lúc này mới nâng cái hộp nhỏ nhất đưa lên chóp mũi. Từng hộp dược liệu này đều là nguyên liệu chủ yếu của Thiên Hương Đan, là dược liệu trung thượng phẩm.
Nhưng, sau khi ngửi qua một lần, dưới khướu giác nhạy bén của hắn, Giang Khương xác định mấy vị thuốc này không có vấn đề, liền buông những hộp dược liệu xuống. Lúc này, hắn bắt đầu quay sang kiểm tra dược liệu phụ trợ.
Đào Cường bên cạnh cũng khẩn trương nhìn Giang Khương kiểm tra tất cả dược liệu chủ tài, dường như cũng không phát hiện được điều gì, sắc mặt lại càng âm trầm. Y biết, nếu dược liệu thật sự xảy ra vấn đề, y là người phụ trách phòng luyện đan, chắc chắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Mấy dược liệu chủ đều tạm thời xin được từ phòng dược liệu, nhưng dược liệu phụ trợ thì đã sớm chuẩn bị trước đó. Nếu thật sự xảy ra vấn đề, mà nằm ở dược liệu chủ, vậy thì vấn đề tương đối dễ tra xét. Dù sao tiếp xúc nó cũng có đến mấy người.
Nhưng nếu xuất hiện trong lúc dược phòng chuẩn bị, muốn tra sẽ tương đối phiền phức. Dĩ nhiên, y hy vọng đừng tìm ra được vấn đề. Nhưng với hiểu biết của y về Giang Khương trong mấy ngày qua, đối phương nhìn thì như tùy ý, nhưng một khi nghiêm túc, chắc chắn không phải là người dễ khi dễ.
Giang Khương bưng từng hộp một đưa lên mũi, hơn nữa còn rung rung cái hộp, để dược liệu bên dưới được đẩy lên trên, đồng thời để cho mùi dược liệu hoàn toàn tản ra.
Nhưng sau khi ngửi xong, Giang Khương cũng không phát hiện được dị thường, khiến cho hắn lại càng nghi ngờ.
Đào Cường thấy vậy, trong lòng cũng thả lỏng được một chút.
Vội vàng nói:
- Y sĩ Giang Khương, nếu đã không có vấn đề, bây giờ bắt đầu đi. Vẫn còn kịp thời gian.
Giang Khương khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Không, dược liệu nhất định có vấn đề.
Dứt lời, Giang Khương quét mắt nhìn những hộp đựng thuốc, sau đó móc viên thuốc Thiên Hương Đan đã được luyện chế đưa lên mũi ngửi.
Ngửi một lần, trong lòng Giang Khương nhanh chóng phân tích, sau đó bắt đầu quét mắt nhìn những hộp dược liệu.
Qua mười mấy phút, trong lúc Đào Cường đang định lên tiếng, đột nhiên thấy ánh mắt Giang Khương sáng lên, sau đó cất chai thuốc vào rồi cầm một hộp dược liệu lên.
Nhìn hộp thuốc, Đào Cường sửng sốt một chút. Dược liệu này rất thông thường, chẳng lẽ Giang Khương cho rằng nó có vấn đề?
Trong lòng Giang Khương đã tương đối chắc chắn. Nếu quả thật có vấn đề, tất nhiên là ở chỗ này. Trong hộp này đựng nghệ. Bản thân nghệ có vị cay tương đối. Muốn làm cho người khác không phát hiện được dược tính của thuốc có vị cay, khả năng duy nhất chính là thông qua mùi vị của nghệ để che giấu.
Giang Khương bốc một nhúm nghệ đưa lên chóp mũi, cẩn thận phân biệt mùi trong đó.
Qua một hồi, Giang Khương mỉm cười. Quả nhiên, trong mùi cay của nghệ, hắn phát hiện có một mùi nhàn nhạt rất khác biệt.
Mùi này là mùi của cây tế tân.
Tế tân vị ôn. Mặc dù lượng tương đối thấp, nhưng sau khi bỏ vào Thiên Hương Đan, tất sẽ phá hư kết cấu của Thiên Hương Đan. Mặc dù không lộ rõ, nhưng nó sẽ khiến cho dược liệu của Thiên Hương Đan mất cân bằng.
Hơn nữa, Tế tân có thể dễ dàng bị nghiền nát thành bột, lẫn vào trong nghệ, chỉ cần một lượng ít ỏi, căn bản không có ai có thể phát hiện ra. Dĩ nhiên, ngoại trừ Giang Khương biến thái.
Thấy gương mặt Giang Khương mỉm cười, sắc mặt Đào Cường liền cứng đờ, liền vội vàng đưa tay hốt một nhúm nghệ đưa lên chóp mũi, khẩn trương ngửi. Nếu nghệ thật sự có vấn đề, như vậy trách nhiệm sẽ nằm ở phòng luyện đan do y quản lý. Dẫu sao nghệ cũng là dược vật thường xuyên của phòng, cũng không phải tạm thời mang đến.
Chẳng qua Đào Cường cẩn thận ngửi mấy lần cũng không phát hiện bất cứ dị thường. Không an lòng, Đào Cường còn bỏ nghệ vào trong miệng nhai nhai nhưng vẫn không phát hiện được, rốt cuộc nhịn không được nói:
- Y sĩ Giang Khương, nghệ không có vấn đề.
Nhìn biểu hiện và ánh mắt nghiêm túc của Đào Cường, lực tinh thần nhạy bén của Giang Khương giúp cho hắn dễ dàng nhận ra Đào Cường đang nói thật. Xem ra cũng không phải do Đào Cường làm. Giang Khương khẽ mỉm cười, sau đó nhìn hai học đồ bên cạnh, lắc đầu nói:
- Không, nó có vấn đề. Các người nói có đúng hay không?
Giang Khương vừa thốt lên, hai học đồ liền sửng sờ, sau đó nhìn chằm chằm Giang Khương, dường như không biết Giang Khương đang nói cái gì.
Nhưng Giang Khương bước đến chỗ học đồ vóc người hơi thấp, nhìn học đồ đang cố gắng tỏ ra trấn định trước mặt mình. Một đạo tin tức thoáng qua trong đầu, hai mắt nhanh chóng co rút, lạnh nhạt hỏi:
- Tại sao cậu lại bỏ thêm tế tân vào trong hộp?
- Không, không phải tôi.
Dưới sự uy áp của thiên phú Mê hoặc, học đồ rốt cuộc kinh hoảng quát to lên.
- Tôi biết là cậu.
Giang Khương hài lòng cười nói:
- Nói cho tôi biết, có phải Thiên y sư Chu Thế Dương bảo cậu làm không?
- A…không…không….
Vị học đồ sửng sốt một chút, sau đó dùng sức lắc đầu, lớn tiếng phủ nhận. Ánh mắt của Giang Khương liền lóe lên một tia rét lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT