- Nhiều nhất tôi cũng chỉ giữ được hai mươi lăm năm. Trong hai mươi lăm năm này, tôi sẽ dốc lòng nâng đỡ cậu ấy. Hai mươi lăm năm sau, sẽ do Minh Vũ tiếp quản. Đến lúc đó, bất luận tuổi tác hay là tư lịch, hết thảy đều vừa đủ. Có Tế Thế Đỉnh, cậu ấy có là y sư nhất phẩm hoặc thiên y sư đều có thể tiến vào hội Viện ủy. Đến lúc đó, ít nhất cũng bài danh thứ hai.
Chu Thế Dương đưa ra lời hứa hẹn với Hồ Quang Dương. Ông tin rằng Hồ Quang Dương không phải là người thiển cận. Dù sao, Hồ Minh Vũ muốn tranh được vị trí chủ đỉnh, thật sự là quá khó khăn. Đưa ra phương án như thế, ông không tin rằng Hồ Quang Dương sẽ không đồng ý. Dù sao hai lăm năm sau, Hồ Minh Vũ cũng chỉ mới năm lăm, năm sáu tuổi. Địa vị của Chu Thế Dương ông cũng đã cao hơn, chiếu cố Hồ Minh Vũ sẽ càng nhiều. Cả đôi bên đều cùng có lợi.
Hồ Quang Dương nghe Chu Thế Dương nói xong, gương mặt không chút biểu tình, chỉ im lặng một chút rồi ngẩng đầu nói:
- Như thế còn chưa đủ.
- Chưa đủ?
Trong lòng Chu Thế Dương có chút căng thẳng, sau đó cười nói:
- Không biết Hồ trưởng lão…
- Ba khối Minh Dương đan.
Hồ Quang Dương lãnh đạm nói:
- Nếu Hồ Minh Vũ của tôi không lấy được vị trí chủ đỉnh, như vậy phải có Minh Dương đan, để nó có thể tiến cao hơn một tầng.
- Minh Dương đan?
Nghe xong, sắc mặt Chu Thế Dương liền trầm xuống. Ba viên Minh Dương đan chiếm gần non nửa điểm tích lũy của ông. Nhưng vì vị trí chủ đỉnh, ông ta liền cắn răng mỉm cười. Chỉ cần ông ta có được vị trí chủ đỉnh, sau này chút đan dược đó tính là gì chứ, lập tức gật đầu:
- Được, một lời đã định.
- Tốt lắm.
Thấy Chu Thế Dương đáp ứng, Hồ Quang Dương vui vẻ cười nói:
- Một viên Khai Tuệ đan cho Lý trưởng lão.
- Khai Tuệ Đan?
Trước mắt Chu Thế Dương tối sầm. Thiên Y Viện cũng chỉ có hai viên Khai Tuệ Đan. Bây giờ phải tặng lại cho Lý trưởng lão một viên, quả thật là…
- Thế Dương, cậu cũng biết, Lý trưởng lão cũng không phải là người dễ nói chuyện. Cậu cứ suy nghĩ lại đi, một khi cậu trở thành chủ nhân của Tế Thế Đỉnh, những thứ này sẽ không tính là gì.
Giống như dự liệu được phản ứng của Chu Thế Dương, Hồ Quang Dương cười nói.
- Được, một viên thì một viên.
Chu Thế Dương cắn răng nói:
- Chỉ cần trưởng lão viện ủng hộ tôi, tất cả sẽ không thành vấn đề.
- Được, Thế Dương cậu đúng là đủ sảng khoái. Ngày mai tôi sẽ đến nói chuyện với Lý trưởng lão. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ cậu.
Dứt lời, Hồ Quang Dương mỉm cười cúp điện thoại, chỉ để lại một mình Chu Thế Dương ngồi đó với sắc mặt tái xanh.
Chu Thế Dương ngồi ngẩn cả người, sau đó cắn răng đứng dậy bước ra bên ngoài. Nếu muốn sáng mai có được mấy viên đan dược này, bây giờ ông phải lo chuẩn bị điểm để thanh toán. Nếu không, cho dù ông là thiên y sư hoặc thành viên hội Viện ủy, cũng không có cách nào trong thời gian nhanh nhất có được chúng.
Cả đêm Chu Thế Dương ngủ không ngon. Cho đến sáng hôm sau, sau khi bốn hộp gốm được đưa đến trước mặt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất đã có được đan dược, những người khác cũng đã liên lạc xong. Bây giờ chỉ còn chờ hai vị trưởng lão đến mà thôi.
Nhưng nhìn bốn hộp gốm trên bàn, trong lòng Chu Thế Dương cũng cảm thấy đau. Tất cả điểm tích lũy cả đời đều nằm hết ở đây.
Chuyện chọn lựa chủ nhân mới của Thế Thế Đỉnh là chuyện rất quan trọng. Ngay cả Lý trưởng lão, thủ tịch trưởng lão viện cũng đích thân đến tham gia.
Để thể hiện sự tôn kính, tất cả các thành viên y sư nhị phẩm, trừ những người đang bận nghiên cứu, toàn bộ đều có mặt để nghênh đón Lý trưởng lão.
Mái tóc của Lý trưởng lão hoa râm, gương mặt mỉm cười, một thân trường bào màu xanh, có chút tiên phong đạo cốt. Còn Hồ Quang Dương đứng bên cạnh Lý trưởng lão, nhưng không hề có sự thu hút. Không khí tại hiện trường đều đã bị vị tiên phong đạo cốt Lý trưởng lão đè ép.
Trong số các thành viên nghênh đón còn có một thanh niên đứng bên cạnh Hồ Minh Vũ. Thậm chí còn đứng trước Hồ Minh Vũ. Người này chính là người thường xuyên tiến hành các lần đánh cuộc ở Thiên Y Viện Lý Mạnh.
Lý trưởng lão bắt tay với các thành viên của Thiên Y Viện xong, lúc này mới bước đến trước mặt Lý Mạnh, mỉm cười từ ái, dùng tay vỗ vào vai của y, sau đó quay sang nói với Từ Khải Liễu:
- Viện trưởng Từ, tiểu tử này có gây thêm phiền phức cho bà không?
- Lý trưởng lão yên tâm, Lý Mạnh vẫn rất cố gắng.
Viện trưởng Từ mỉm cười lắc đầu.
- Haha, không gây phiền phức là tốt rồi.
Lý trưởng lão mỉm cười, sau đó quay sang nói với Lý Mạnh”
- Được rồi, không gây ra phiền phức lớn đã là có tiến bộ. Có Từ viện trưởng trông nom con, ta cũng rất yên tâm.
Nghe Lý trưởng lão nói, Lý Mạnh nhún vai:
- Gia gia, nghe lời người nói, hình như con là người chuyên môn rước họa vậy.
- Không có là được rồi.
Lý trưởng lão cười ha hả, sau đó trong vòng vây của mọi người chậm rãi bước vào Thiên Y Viện. Về phần ông cháu Hồ trưởng lão, cả hai đều thấp điều, chỉ gật đầu rồi đi bên cạnh Lý trưởng lão bước vào bên trong.
Trong phòng hội nghị của Thiên Y Viện đã ngồi đầy người. Khi các thành viên của hội viện ủy và hai trưởng lão tiến vào, toàn trường đều nghiêm chỉnh đứng dậy, tỏ vẻ tôn kính.
Sau khi mọi người ấn định ngồi vào chỗ của mình, Từ Khải Liễu liền lấy ra danh sách đã thông qua khảo hạch, bắt đầu tuyên bố người tham gia cạnh tranh.
Người tham gia cạnh tranh không ít. Tất cả đều gióng tai lên nghe từng cái tên xuất hiện và không xuất hiện.
- Sao, người này cũng tham gia ứng tuyển? Quả nhiên…
- Đào Minh, y sư nhị phẩm cũng tham gia. Lần này tỷ lệ Đào Minh y sư thắng cũng không nhỏ.
- Đúng, kỹ năng luyện đan của Đào Minh y sư thuộc hàng top đầu Thiên Y Viện, rất có hy vọng.
Trong tiếng nghị luận của tất cả mọi người, bọn họ chợt nghe được cái tên cuối cùng, Thiên y sư Chu Thế Dương.
Các thành viên hội Viện ủy tham gia ứng tuyển cũng không ít. Lúc này sắc mặt ai nấy đều trắng bệch. Chu Thế Dương tham gia cạnh tranh, hy vọng của bọn họ xem như giảm đi nhiều.
Lúc này, ở ngoài ngàn dặm, tại một đống đất mọc đầy cỏ đang phát sinh một tình huống khác thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT