Ngô tiên sinh nhàn nhã ngồi cạnh đống lửa nhìn thuộc hạ nướng thịt, thỉnh thoảng lại nhìn Giang Khương đang bị trói trên cây đại thụ.   

Gương mặt Giang Khương rất cổ quái. Ít nhất Ngô tiên sinh xem ra là có chút cổ quái. Hai mắt cụp xuống, gương mặt không biểu tình.   

Tuy nói có người kiên trì lâu, có người kiên trì không lâu, nhưng uống thuốc lâu như vậy rồi, chung quy vẫn phải có chút phản ứng chứ. Giang Khương đã uống thuốc được mấy tiếng, nhưng gương mặt vẫn không thay đổi. Quả thật làm cho ông ta có chút khó hiểu.   

Nhưng ông ta cũng không quá lo lắng. Giang Khương đã uống Phá Thiên Đan, như thế nào cũng sẽ phải có hiệu quả. Cho dù là có vượt qua kiểm tra, tuyệt đối cũng không phải bộ dạng này. Vì thế Ngô tiên sinh cũng không cấp bách, không nhanh không chậm tiếp nhận thịt nướng thuộc hạ đưa sang, vừa ăn vừa uống bia rất vui vẻ.   

- Đúng là cuộc sống không tệ.   

Sau khi nuốt vào một miếng thịt dê, nốc một ngụm bia, nhìn cảnh vật xung quanh, Ngô tiên sinh khẽ thở dài:   

- Hai mươi lăm năm trước, khi tôi vào tiểu viện, đã không còn cảm nhận được cuộc sống này nữa.   

Đám thuộc hạ bên cạnh cũng phụ họa. Gần đây Ngô tiên sinh rất được công tử trọng dụng, cho nên phải hầu hạ chu đáo.   

Trong lúc đám người Ngô tiên sinh đang nhàn nhã uống rượu, Giang Khương đang chìm trong trạng thái Không Minh. Nội khí trong cơ thể ổn định vận hành, tiến hành đối kháng với luồng nhiệt lưu cuồng bạo trong đan điền.   

Luồng nhiệt lưu cuồng bạo này đấu đá lung tung trong kinh mạch của hắn, khiến cho Giang Khương cảm thấy toàn thân giống như bị dao cắt.   

Nhưng hắn đang ở trong trạng thái Không Minh, toàn lực khu động nội khí đối kháng với luồng nhiệt lưu cuồng bạo. Cho nên gương mặt không hề nhìn ra bất cứ sự thống khổ nào.   

Thời gian từng phút một trôi qua. Nhiệt lưu trong cơ thể Giang Khương ngày càng bạo ngược, dần dần thoát khỏi tầm tay của hắn.   

Khiến cho gương mặt Giang Khương bắt đầu có chút vặn vẹo.   

Lúc này Ngô tiên sinh cũng chú ý đến sự biến hóa trên gương mặt Giang Khương, gương mặt lại tràn ngập ý cười. Ông ta không có việc gì chạy đến đây, thậm chí còn chuẩn bị rượu thịt, chính là muốn vừa ăn vừa thưởng thức Giang Khương chịu thống khổ.   

- Nào, nào. Hôm nay tâm trạng không tệ, mọi người cùng nhau nâng ly.   

Ngô tiên sinh giơ chai bia trong tay, lớn tiếng cười nói.   

- Nào, cụng ly.   

Đám thuộc hạ thấy Giang Khương hăng hái như vậy, tất nhiên là không muốn ông ta phật ý, tất cả đều hưng phấn nâng ly.   

Uống vài chai bia, không khí liền trở nên náo nhiệt, còn sắc mặt của Giang Khương càng lúc càng khó coi.   

Luồng nhiệt lưu càng lúc càng tán loạn trong kinh mạch của Giang Khương. Thậm chí dần dần thoát khỏi sự khống chế của kinh mạch, bắt đầu chạy loạn xung quanh cơ thể.   

Cảm giác giống như bị kim châm đâm toàn thân, tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Giang Khương rốt cuộc kêu lên một tiếng, thoát khỏi trạng thái Không Minh.  

- A!   

Cảm nhận được sự đau nhức khôn cùng, Giang Khương không nhịn được gầm nhẹ một tiếng.   

Gân xanh bắt đầu nổi lên trên huyệt Thái Dương và cổ.   

Nhìn vẻ mặt của Giang Khương, gương mặt Ngô tiên sinh lại càng hưng phấn. Hết thảy những thứ này ông ta đều đã trải qua. Bây giờ đến lượt Giang Khương cảm nhận, khiến cho ông ta cực kỳ thống khoái.   

- Nào, cạn ly.   

- Dzô, dzô…   

Mọi người nhanh chóng nuốt bia vào.   

Tiếng gầm của Giang Khương càng lúc càng lớn. Ngô tiên sinh càng lúc càng hưng phấn, bia trong tay uống càng lúc càng nhiều. Hơn nữa, dần dần thịt nướng cũng không ăn, chỉ uống bia ngồi nhìn Giang Khương phía đối diện. Nhìn hắn thống khổ giống như nhìn thấy một câu chuyện khiến cho người ta hưng phấn nhất thế gian.   

- Haha, đại tá Giang Khương, cảm giác không tệ chứ?   

Ngô tiên sinh ngửa đầu uống một ngụm bia, nhìn Giang Khương cười ha hả:   

- Ban đầu tôi cũng như thế đấy. Hết thảy đều là do cậu tặng cho tôi.   

- Haha, khi đó, nếu không phải vận khí của tôi tốt, tôi sẽ không cách nào cảm ơn cậu, cũng không có cơ hội để cho cậu cảm nhận được những gì mà tôi đã trải qua.   

Ngô tiên sinh đã ngà ngà say, vẻ mặt hung tàn:   

- Cảm giác này không tệ. Tôi vẫn chờ đợi ngày này, nhìn thấy cậu thống khổ như tôi lúc trước.   

- Haha, rất sảng khoái.   

Ngô tiên sinh bưng chai bia đến bên cạnh Giang Khương, đắc ý cười to.   

Giang Khương ngẩng đầu lên, khóe miệng vì bị hàm răng cắn chặt mà bật máu.   

Gương mặt của hắn có chút vặn vẹo, nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười:   

- Cảm ơn, cảm giác quả thật rất sảng khoái.   

- Haha, vậy hãy lo mà hưởng thụ đi. Tôi rất chờ mong cậu có thể kiên trì được lâu.   

Ngô tiên sinh cười hắc hắc nhìn Giang Khương.   

- Cũng không nhất định. Nói không chừng tôi cũng giống như ông, kiên trì lâu một chút, sau đó đột phá Thiên giai. Hahah…Khụ khụ…   

Giọng nói Giang Khương đã trở nên khàn khàn, nụ cười cũng vặn vẹo, người thông minh liền có thể nhận ra Giang Khương đang cảm nhận sự thống khổ, tuyệt không phải người bình thường có thể tiếp nhận.   

- Được, haha, tôi hy vọng cậu có thể kiên trì được đến lúc đó.   

Ngô tiên sinh có chút sửng sốt, sau đó ngửa đầu phá lên cười, nhìn mạch máu nổi lên trên mặt Giang Khương, cùng với làn da xung quanh đã bắt đầu đỏ lên, nụ cười càng lúc càng đắc ý.   

Lúc này, sắc mặt Giang Khương quả thật rất khó coi. Vốn hắn miễn cưỡng còn có thể chống đỡ được dược lực bạo ngược của Phá Thiên Đan. Nhưng dưới sự bạo ngược khổng lồ của nó, dược lực Tế Thế Đỉnh vốn đang tồn tại sâu trong da thịt dường như có dấu hiệu buông lỏng.   

Trong lòng Giang Khương bắt đầu tuyệt vọng. Hắn biết rõ năng lượng còn sót lại của Tế Thế Đỉnh. Nếu như dược lực này bị thôi phát, hai cổ dược lực đánh nhau, hậu quả sẽ rất đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play