Rõ ràng, Lý đại đầu nói chú của gã là Thị trưởng thành phố là thật.   

Mười gã cảnh sát bước xuống xe. Nhìn thấy một đám người bị đánh nằm la liệt dưới đất liền lập tức chạy đến, đặc biệt là Lý đại đầu có hai ba cảnh sát chiếu cố, sợ Lý đại đầu bị đánh chết.   

- Nhanh lên, Trương sở, mau bắt tên tiểu tử kia lại cho tôi. Nó dám đánh gãy tay chân của tôi, giết chết nó đi.   

Thấy cảnh sát đã đến, Lý đại đầu dường như quên cả kêu thảm thiết, chỉ lo nằm trên mặt đất mà tru lên.   

Người được gọi là Trương sở tiến lên nhìn Lý đại đầu, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Sau khi gọi điện thoại đến bệnh viện cử xe cấp cứu đến, liền dẫn mấy người bước về phía Giang Khương.   

Trương sở khoảng chừng bốn mươi. Ban đầu thấy Giang Khương mặc một thân quân trang thì cau mày. Nhưng khi đến gần, theo thói quen nhìn gầu vai, sắc mặt liền thay đổi.   

Nhưng cũng chỉ biến đổi một chút rồi thôi, sau đó nhìn thẳng vào mắt của Giang Khương, ánh mắt hiện lên chút trào phúng.   

- Cậu chính là người đã đánh bị thương bọn họ?   

Trương sở không dám đến quá gần Giang Khương, cách khoảng ba bốn thước thì dừng lại, một tay đặt lên súng bên hông, trầm giọng hỏi Giang Khương.   

Nhìn biểu hiện đề phòng của Trương sở, hơn nữa khi gặp hắn cũng không hề thể hiện sự tôn kính, Giang Khương lãnh đạm cười, gật đầu nói:   

- Phải, là tôi.   

- Cậu là cố ý đả thương người? Cậu có biết tội gì hay không? Mau đem giấy chứng minh ra đây cho tôi.   

Thấy Giang Khương bình tĩnh như vậy, Trương sở cau mày nói.   

- Giấy chứng minh?   

Giang Khương nói:   

- Vậy anh hãy đem giấy chứng minh của anh cho tôi xem.   

- Cậu…làm càn.   

Nghe Giang Khương nói xong, Trương sở liền biến sắc, quát lớn:   

- Thành thật một chút. Đừng tưởng rằng mặc quân trang thì muốn làm gì thì làm.   

- Lần sau có muốn giả bộ thì cũng nên giả bộ cho giống chút. Giả bộ làm Đại tá, muốn hù dọa ai vậy? Hai mươi mấy tuổi đã là Đại tá, hắc hắc, lại còn dám tùy tiện đánh người. Giả bộ như thật nhỉ?   

Trương sở rút súng chỉ vào Giang Khương, lạnh giọng cười nói:   

- Mau đưa giấy chứng minh ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.   

- Cố ý đả thương người?   

Giang Khương khẽ cười một tiếng, nhìn mấy người đang nằm trên mặt đất, nói:   

- Anh đúng là không biết phân biệt tốt xấu, mới gặp đã gán cho tôi tội danh cố ý đả thương người. Xem ra anh rất thân với những người kia.  

Giang Khương vừa nói ra, sắc mặt của Trương sở liền có chút khó coi, thấy những người xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái.   

Liền lạnh giọng quát:   

- Mấy người này đều là người của công ty tháo dỡ thành phố, theo yêu cầu đến tháo dỡ nhà của người kia. Cậu đánh bọn họ thành như vậy, không cố ý đả thương người thì là gì? Mau quỳ xuống.   

Đám cảnh sát xung quanh thấy vậy liền móc còng tay, chuẩn bị tiến lên bắt lấy Giang Khương.   

Những người bên cạnh nhìn thấy cảnh sát, không ai dám lên tiếng. Sắc mặt của Dư Giang đằng sau Giang Khương cũng trắng bệch. Mặc dù tuổi tác của cậu không lớn, nhưng cũng biết Lý đại đầu có quan hệ rất tốt với bạch đạo. Đám cảnh sát này quả nhiên đã đến giúp đỡ Lý đại đầu.   

Dường như cảm nhận được sự sợ hãi của Dư Giang, Giang Khương quay đầu lại, mỉm cười vỗ đầu cậu, ý bảo cứ yên tâm, sau đó tháo mũ xuống cầm trong tay, nói:   

- Bảo Cục trưởng của các người đến đây. À, sẵn tiện thông báo cho chú của người này. Nói cho bọn họ biết, nếu không đến, hậu quả bọn họ tự gánh.   

- Haha, cậu tưởng cậu là ai? Bệnh thần kinh!   

Nghe xong, Lý đại đầu cười ha hả, sau đó liền nghe cấp dưới nhỏ giọng nói bên tai:   

- Trương sở, hình như hắn là Giang Khương.   

- Giang Khương?   

Trương sở ngẩn người, lẩm bẩm một tiếng. Trong lúc còn chưa kịp phản ứng, người vây xem bên cạnh cũng có người nhận ra Giang Khương, vừa vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên:   

- Đúng rồi, cậu ấy là Giang Khương.   

- Sao, là Giang Khương thật sao? Là Giang Khương ở trên tivi đó hả?   

Mọi người cùng kêu lên.   

Lúc này Trương sở cũng nhớ đến Giang Khương là ai, sắc mặt trắng bệch, tay cầm súng bắt đầu có chút run run.   

Y bối rối nhìn qua gầu vai của Giang Khương, rồi lại nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng lại càng hoảng hốt. Là Giang Khương không sai. Nếu đúng là Giang Khương, đối phương tuyệt đối là Đại tá. Tuy lần trước đưa tin Giang Khương chỉ là Thượng tá, nhưng xem ra, chỉ sợ đã được thăng cấp.   

- Sở trưởng, Sở trưởng…   

Thấy Sở trưởng của mình sững sờ, đầu súng vẫn còn chỉa vào đối phương, một cảnh sát phía sau tiến lên nhắc nhở.   

- Hả?   

Nghe tiếng bên tai, Trương sở vội vàng thu hồi khẩu súng, sau đó cười khan, vội vàng đứng thẳng thân hình, chào Giang Khương theo kiểu quân đội:   

- Xin chào đồng chí Đại tá, tôi là Phó sở trưởng đồn công an thành phố Trương Tả Quân.   

Nhìn biểu hiện của Trương sở, Giang Khương cũng không đáp lễ, lạnh lùng nói:   

- Tôi vừa mới nói, anh hãy nhớ kỹ cho, mau gọi Cục trưởng cộng với chú của người kia đến đây. Tôi không đủ kiên nhẫn đâu.   

- Vâng, vâng. Tôi sẽ đi thông báo cho Cục trưởng, còn có vị kia nữa.   

Trương sở xanh cả mặt, vừa lau mồ hôi vừa đáp lời, vội vàng móc điện thoại bước sang một bên. Bây giờ y chỉ có thể gọi cho Cục trưởng, còn về vị kia, y đúng là không có tư cách, chỉ có thể để Cục trưởng thông báo việc này.   

Đại tá đến đây, hoàn toàn ngang ngửa với người đứng thứ hai của thành phố này. Y chỉ là một sở trưởng nho nhỏ, không có tư cách để bắt tay đối phương. Tuy nói quân sự và chính trị không quan hệ với nhau, theo lý cho dù Giang Khương có là Đại tá, cũng không thể ra lệnh được cho Cục trưởng của bọn họ, đừng nói chi đến vị kia. Nhưng danh tiếng của Giang Khương thật sự quá lớn. Hơn nữa còn nghe đồn có quan hệ với cao tầng. Giọng điệu thật sự là hù chết người. Y nào dám suy nghĩ quá lâu, chỉ có thể vội vàng đáp lời.   

Về phần ứng phó như thế nào cũng không liên quan đến y. Bây giờ y chỉ cầu cho mình có thể thoát được việc này là tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play