Sắc mặt Thiên y sư Chu Thế Dương rất khó coi, sắc mặt Hồ Quang Dương đối diện càng khó coi hơn. Hai người sắc mặt khó coi ngồi đối diện nhau, sắc mặt dĩ nhiên càng trở nên khó coi.   

- Viện trưởng Hồ... Chuyện này e là phiền phức rồi...   

Thiên y sư Chu Thế Dương nhíu chặt mày, vẻ mặt không cam lòng.   

- Dĩ nhiên tôi biết là phiền phức...   

Hồ Quang Dương hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia thâm độc, nói:   

- Thằng nhãi này ngay cả nắp đỉnh của Tể Thế Đỉnh cũng luyện chế ra, chỉ cần có thể đạt tới 7,80% hiệu quả nguyên đỉnh cũng đủ để luyện chế ra được những loại đan dược kia rồi... Chúng ta trên căn bản không còn lý do gì để ép thằng nhãi này đi tìm nắp đỉnh nữa...   

- Cho dù có ép, bọn Thiên y sư Từ Khải Liễu chắc chắn cũng sẽ không đồng ý...   

Nói tới đây, Hồ Quang Dương khẽ hừ một tiếng, nói:   

- Nếu thằng nhãi này đã có thể luyện được nắp Tể Thế Đỉnh, vậy thì muốn gây rắc rối cho hắn tương đối khó, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi...   

- Cũng chỉ có thể như vậy...   

Sắc mặt Thiên y sư Chu Thế Dương âm trầm, sau đó như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.   

So với hai đồng chí đang bực bội, khổ tâm nghĩ cách ám toán ai đó này, người nào đó lúc này vô cùng đắc ý. Là chủ của Tể Thế Đỉnh, hơn nữa còn là một chủ của Tể Thế Đỉnh tương đối hoàn chỉnh, địa vị và thân phận của Giang Khương trong Thiên Y viện đột nhiên lên cao.   

Nếu là lúc trước, có một Tể Thế Đỉnh cao cấp như vậy, một Y sĩ thực tập như Giang Khương chắc chắn không có tư cách để làm chủ Tể Thế Đỉnh. Cho dù là vì một vụ cá cược, cùng với Viện trưởng Từ không biết rốt cuộc là nể mặt ai mà dìu dắt hắn, giờ Giang Khương cũng chỉ là một Y sĩ nhất phẩm mà thôi.   

Mười mấy vị chủ đỉnh trong lịch sử Thiên Y viện, lúc tiếp nhận chủ đỉnh hoặc là Y sư nhị phẩm, hoặc là Y sư nhất phẩm, cho tới giờ chưa từng có y sĩ. Căn cứ theo ghi chép, vị chủ đỉnh trẻ tuổi nhất cũng là Y sư tam phẩm. Lúc đầu khi Giang Khương vừa được chứng thực là được Tể Thế Đỉnh nhận chủ quả thực đã nhận được không ít chỉ trích.   

Nếu không phải Tể Thế Đỉnh không có nắp, chỉ e có người sẽ lập tức yêu cầu Giang Khương miễn cưỡng giải trừ nhận chủ, lựa chọn người hiền tài khác. Chẳng hạn Thiên y sư Chu Thế Dương, còn cả đám Hồ Quang Dương Hồ Minh Vũ chắc chắn đều sẽ có suy nghĩ này.   

Nhưng bây giờ, sau khi có nắp đỉnh mới, tuy có không ít người ghen tị đỏ mắt nhưng cũng không ai dám có suy nghĩ này nữa. Chủ yếu là chẳng ai có cảm đảm mở miệng nữa. Mười mấy vị chủ đỉnh trước cho tới nay đều không nhận được truyền thừa gì, nhưng Giang Khương thì lại có. Một người có thể giải quyết vấn đề gần trăm năm nay Thiên Y viện không thể giải quyết được, một người có thể dùng thân phận Y sĩ thực tập luyện chế được Phong Nguyên Đan, ai còn dám mở miệng đòi cưỡng ép đổi người?   

Không có một ai... Trừ phi năm vị Thiên y sư không có một ai là chiếu cố hắn thì mới có thể có người dám nói ra lời này, nhưng bây giờ... không có ai dám lên tiếng. Cho dù là Viện trưởng tiền nhiệm, đồng chí Trưởng lão thứ tịch của Viện trưởng lão Hồ Quang Dương cũng không thể không biết mắc cỡ làm những chuyện như vậy huống hồ là đồng ý Thiên y sư Chu Thế Dương.   

Cho nên...   

Bây giờ Giang Khương đang rất bình yên, ngay cả cái hẹn mười ngày cũng chẳng có ai nhắc tới.   

Dĩ nhiên, Thiên y sư Từ Khải Liễu vẫn chưa bỏ qua cho hắn. Để xác định nắp đỉnh mới và Tể Thế Đỉnh phối hợp với nhau không có vấn đề, bà vẫn bắt hắn luyện một lò Nguyên Phong Đan.   

Vượt qua lần kiểm tra này là chuyện dĩ nhiên. Nếu đã có Tể Thế Đỉnh mà một lò Nguyên Phong Đan cũng không luyện được, chắc Viện trưởng Từ sẽ giết hắn làm phân bón mất...   

- Ừm... Không tệ, Tể Thế Đỉnh quả nhiên không hổ là trấn viện chi bảo, mặc dù miễn cưỡng phối cái nắp khác, nhưng dược hiệu ít nhất phải tăng lên 20%...   

Đồng chí Viện trưởng từ ném một viên Nguyên Phong Đan vào miệng, sau khi đợi mười phút thì mỉm cười nói ra câu này, khiến Thiên y sư Lưu Mộc Dương và y sư La Thiên Minh đứng bên đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ chỉ lo lắng sau khi Tể Thế Đỉnh được phối nắp mới trông thì tương đối ghê gớm, nhưng chỉ e cũng là cây súng sáp, chỉ ngắm chứ chẳng dùng được.   

Nhưng giờ Giang Khương đã thật sự có thể một lần luyện chế thành công Nguyên Phong Đan, hơn nữa còn được Viện trưởng Từ xác nhận, hiệu quả thuốc tăng lên 20%, như thế chứng tỏ Tể Thế Đỉnh phối với nắp đỉnh kia đã có tác dụng.   

Đối với Nguyên Phong Đan có dược hiệu tương đối hoàn thiện và ổn định, có thể sử dụng cùng loại dược điều phối như nhau lại nâng cao 20% dược hiệu đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi. Ít nhất tất cả luyện đan sư của Thiên Y viện không ai có thể đạt được hiệu quả này. Đối với họ mà nói, thỉnh thoảng dùng mấy loại dược vật có hiệu quả cực mạnh hoặc có chút cơ hội gì đó có thể nâng hiệu của Nguyên Phong Đan, nhưng tỷ lệ này thực sự rất rất ít.   

Nhưng Giang Khương, chỉ dùng những dược vật bình thường nhất để phối, nhưng đan dược luyện ra vẫn tăng 20% dược hiệu. Điều này có thể chứng minh Giang Khương chủ của Tể Thế Đỉnh này thực sự tương đối giỏi.   

Có lẽ tăng 20% dược hiệu nghe thì chẳng có gì, nhưng chỉ có những người đã từng ở thời điểm mấu chốt như Thiên y sư Từ Khải Liễu mởi hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì.   

Trưởng lão đại nhân Hồ Quang Dương sau khi ở lại Thiên Y viện mấy ngày cuối cùng cũng đầy thể diện rời đi dưới sự đưa tiễn cả các thành viên Hội đồng Thiên Y viện. Nhưng mọi người đều biết lần này đồng chí Viện trưởng Hồ đi không vui vẻ gì. Đương nhiên, chuyện này sẽ không ai lại đi nói thẳng ra.   

Hồ Quang Dương đi, nhưng bạn học Hồ Minh Vũ vẫn tiếp tục ở lại Thiên Y viện rèn luyện. Có điều dĩ nhiên Giang Khương chẳng thèm để ý đến điều này.  

Chỉ cần Hồ Quang Dương đi, Hồ Minh Vũ đối với hắn mà nói chỉ là một đống phân chó. Mặc dù hắn nhìn không vừa mắt, nhưng cũng chẳng có năng lực gây bất kỳ ảnh hưởng gì đến hắn nữa.   

Cho nên, bạn học Giang Khương rất bình yên chuẩn bị thực hiện kế hoạch của hắn...   

- Cái gì? Giờ muốn ra ngoài? Cậu ngoan ngoãn ở yên trong viện một chút không được à?   

Thiên y sư Từ Khải Liễu lạnh lùng nhìn Giang Khương, hỏi ngược lại.   

Giang Khương đau khổ vuốt mặt, nói:   

- Viện trưởng... Vốn chuyện này mấy ngày trước tôi phải đi làm rồi, nhưng đột nhiên đồng chí trưởng lão Hồ kia chạy tới làm rối loạn kế hoạch của tôi. Cho nên bây giờ, tôi nhất định phải đi làm chuyện này, ngài cho tôi đi đi mà. Đợi tôi làm xong chuyện này sẽ lập tức trở về có được không?   

- Thực ra, giờ chúng tôi đều muốn cậu ở lại viện, cử hai vị luyện đan sư đến đặc huấn cho cậu, để cậu nhanh chóng thích ứng vị trí chủ Tể Thế Đỉnh này, góp chút công sức cho viện...   

Thiên y sư Từ Khải Liễu nhìn chằm chằm Giang Khương mấy lần, bất đắc dĩ nói:   

- Chỉ cần cậu được hai luyện đan sư đặc huấn, sau này địa vị của cậu trong viện sẽ vô cùng vững chắc. Sau này, trừ Hội đồng viện, cậu không cần lo lắng gì cả, cậu kiên nhẫn thêm vài tháng không được à?   

- Không được, viện trưởng... Cho tôi một tháng, một tháng tôi sẽ ngoan ngoãn trở về...   

Giang Khương trả lời.   

Thiên y sư Từ Khải Liễu thấy Giang Khương kiên quyết như vậy đành nhẹ nhàng thở dài, nói:   

- Được rồi, một tháng, nhiều hơn một ngày cũng không được, biết chưa?   

- Biết...   

Giang Khương nhận được sự cho phép liền thu dọn một chút rồi rời khỏi Thiên Y viện, đi đến Hắc tỉnh...   

Một tin tức nhanh chóng từ một kênh nào đó bắt đầu truyền đi:   

- Mục tiêu xuất hiện...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play