Nhìn Đào Cường đã đứng trước hệ thống điều khiển, đang chờ hắn lên tiếng, Giang Khương gãi đầu, sau đó nói.
Giang Khương nói xong, bên dưới đại đỉnh xuất hiện năm sáu ngọn lửa màu lam, chậm rãi nung nóng đại đỉnh.
Nhìn ngọn lửa, Giang Khương gật đầu, nói:
- Tăng lên cấp hai.
Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Đào Cường hiện lên sự kinh ngạc, ngay cả các thiên y sư đang ngồi xem cũng cảm thấy quái dị. Cảm nhận được ánh mắt của Đào Cường, Giang Khương liền hồi phục tinh thần, biết mình chỉ nhớ hỏa lực của truyền thừa trong trí nhớ, liền cười nói:
- Tăng lên từ cấp ba đến cấp bốn.
- Được.
Có được mệnh lệnh chính xác, Đào Cường không chút do dự lập tức tăng đan hỏa lên hai cấp.
Thấy đan hỏa đã dần mạnh hơn, đại đỉnh cũng bắt đầu nóng dần, Giang Khương sờ tay lên đại đỉnh cảm nhận độ ấm, rồi lại nhìn màn hình hiển thị độ ấm của đại đỉnh bên cạnh, hài lòng gật đầu:
- Rót 3000ml nước Vô Căn.
- Tăng lửa thêm một cấp.
- Thiên Tâm Mộc, 90 khắc.
Một bàn tay cơ giới xuất hiện, chuẩn xác nhấc nắp đỉnh lên, sau đó dược liệu thơm mát được nghiền nát từ trong mấy ống lượn chậm rãi đổ vào trong đại đỉnh, rồi bàn tay nhanh chóng đóng nắp đỉnh lại.
- Tăng lửa hai cấp, bỏ thêm 50 khắc Tuyên Tử Hoa.
Giang Khương đã dần dần thích ứng được quá trình luyện đan, ra lệnh cũng bắt đầu thuần thục hơn, khiến cho vẻ mặt của các Thiên y sư cũng bắt đầu ngưng trọng.
Những người đang ngồi đây đều có nghiên cứu nhất định về luyện đan, hơn nữa đều biết cách điều chế Nguyên Phong đan. Trong quá trình Giang Khương luyện đan, mặc dù biểu hiện ban đầu có chút bỡ ngỡ, nhưng bây giờ rõ ràng đã thuần thục hơn không ít.
Thời gian rất nhanh trôi qua. Luyện đan cũng không cần thời gian quá dài. Đan dược bình thường thì cần khoảng hai ba tiếng, còn đan dược phức tạp thì mất đến bốn năm giờ. Luyện chế Nguyên Phong đan thì tốn chưa đến ba giờ.
Khó khăn ở đây là nắm chắc độ lửa, biến hóa dược vật và khống chế thời gian bỏ thuốc.
Mặc dù động tác của Giang Khương vẫn còn chút mới lạ, nhưng căn cứ vào phán đoán của các y sư, khống chế lửa và vào thuốc của Giang Khương đều không sai. Trước mắt, căn cứ vào mùi thơm tỏa ra từ lò luyện đã có thể phán đoán ra được. Đến bây giờ Giang Khương vẫn chưa phạm phải sai lầm nào. Nếu không, mùi thuốc toát ra từ lò đan sẽ thất bại ngay.
Sắc mặt lo lắng của La Thiên Minh dần dần giảm đi, bắt đầu tràn ngập vẻ chờ mong. Ngay cả Từ Khải Liễu cũng cảm thấy vui mừng.
- Hải Kim Sa, 150 khắc.
Giang Khương nhìn biểu hiện độ ấm trên màn hình, sắc mặt dần dần có chút ngưng trọng. Hắn thoáng có chút không nắm chắc chính xác độ ấm của đại đỉnh. Kinh nghiệm truyền thừa của hắn đều là từ mấy trăm năm trước, đối với chất liệu đại đỉnh trước mắt cũng có được phán đoán đại khái, nhưng đối với độ ấm của đỉnh, hắn lại hoàn toàn không có cách xác nhận.
Mặc dù đã có biểu hiện chính xác độ ấm của đỉnh, nhưng giá trị của nó cũng là cận đại mới xuất hiện.
Không thể phán định được độ ấm của đỉnh hiện tại có giống với độ ấm trong trí nhớ hay không, Giang Khương lúc này chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm trong trí nhớ mà làm việc.
- Tăng thêm một cấp.
Nghe Giang Khương nói, sắc mặt của Đào Cường cũng trở nên ngưng trọng. Là quản lý của phòng luyện đan, y đã hỗ trợ cho rất nhiều thiên y sư hoặc luyện đan sư luyện chế đan dược cao cấp, và cũng đã luyện qua Nguyên Phong đan.
Khi đến bước cho vào Hải Kim Sa, mấu chốt thành bại của đan dược, y đã nhìn thấy rất nhiều lần sau khi các luyện đan sư cho Hải Kim Sa vào, tình huống thất bại liền xuất hiện.
Cho nên, Đào Cường cũng trở nên cẩn thận, chuẩn bị tùy thời ứng đối mệnh lệnh của Giang Khương.
Sau khi ống dẫn rót dược liệu màu vàng vào trong đại đỉnh, sắc mặt Giang Khương càng ngưng trọng, đồng thời mũi cũng bắt đầu hít hít.
Hai mắt các vị thiên y sư liền sáng lên. Bọn họ đều biết, một khắc kế tiếp sẽ quyết định Giang Khương thành công hay không.
Sắc mặt Hồ Quang Dương và Chu Thế Dương cũng bắt đầu khẩn trương. Tuy các luyện đan sư khi luyện chế Nguyên Phong đan đều đi đến bước này, nhưng động tác của Giang Khương đã thể hiện rõ, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc phòng luyện đan.
Một người lần đầu tiên tiếp xúc với phòng luyện đan nhưng lại có thể làm đến bước này, khiến cho các luyện đan sĩ bình thường còn chưa tấn cấp đan sư phải đâm đầu muốn chết.
Nhưng Hồ Quang Dương và Chu Thế Dương tất nhiên là không chịu nhận thua. Tuy nói có chút khẩn trương nhưng vẫn không thèm để ý. Thiên Y Viện có thể luyện ra được Nguyên Phong đan cũng chỉ có vài người, nhưng người làm đến bước này không có một trăm cũng có tám mươi. Giang Khương muốn luyện thành vẫn còn kém xa lắm.
Sau khi Hải Kim Sa được rót vào, hai mắt Giang Khương nheo lại, chỉ có cái mũi là hít hít. Bây giờ chỉ có mũi là đáng tin nhất. Đại đỉnh đang rất nóng, không thể dùng tay
mà chạm, chỉ có thể thông qua khứu giác để phát hiện kịp thời thay đổi dược vật, sau đó căn cứ tình huống mà điều chỉnh. Đó chính là biện pháp tốt nhất.
Mùi thơm bốc ra từ đại đỉnh càng lúc càng nhiều, tốc độ hít của mũi Giang Khương cũng càng lúc càng nhanh. Từng giây một trôi qua, sắc mặt Giang Khương khẽ biến, trầm giọng nói:
- Giảm lửa một bậc.
Đào Cường nhanh chóng ấn nút, ngọn lửa nhẹ run lên rồi yếu xuống một chút.
Nhưng sắc mặt Giang Khương cũng không có gì chuyển biến tốt, nhìn chằm chằm đại đỉnh, hơn nữa còn càng lúc càng âm trầm.
- Giảm lửa một bậc.
Nghe Giang Khương nói, Đào Cường biến sắc, thoáng chút do dự quay đầu lại nhìn Giang Khương một cái, thấy mặt Giang Khương vẫn không thay đổi, liền cắn răng ấn nút xuống.
Sắc mặt của các vị y sư đều nhất tề biến đổi. Bọn họ còn biết rõ hơn so với Đào Cường. Trong tình huống này, nhiều nhất cũng chỉ tăng giảm một bậc hỏa lực. Nếu vượt quá hai cấp, dược vật sẽ có vấn đề ngay.
Nếu đan dược bình thường thì còn tốt, nhưng quá trình luyện chế Nguyên Phong đan lại không ổn định, không có khả năng thừa nhận biến hóa hỏa lực như thế, cứ liên tục giảm xuống hai lần, tất nhiên sẽ không thể thành công, và đó cũng là nguyên nhân luyện chế loại đan này rất khó.
Nói cách khác, Giang Khương giảm lửa hai lần, đại diện cho Nguyên Phong đan đã thất bại.
- Chẳng lẽ Giang Khương còn chưa biết sao?
Mọi người kinh nghi nhìn hắn, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của hắn chuyển biến tốt đẹp, giống như chưa nhận biết Nguyên Phong đan đã luyện chế thất bại.
Hồ Quang Dương và Chu Thế Dương đều lộ ra vẻ đắc ý. Giang Khương ngay cả cái này cũng không hiểu, hắn chính là đèn cạn dầu, chỉ biết làm bộ, hoàn toàn không đáng để cho bọn họ phải khẩn trương như thế.
Khi hỏa lực giảm xuống, mùi thơm của thuốc cũng có sự thay đổi. Mọi người cảm thấy lẫn trong mùi thơm có mùi khét.
Mùi thơm giảm, chứng tỏ dược vật còn chưa đủ hỏa hầu. Nửa đường thất bại, Nguyên Phong đan đã xem như thất bại hoàn toàn.
Trong vẻ mặt tiếc hận của mọi người, Giang Khương cũng không biểu hiện gì, chỉ lãnh đạm nói:
- Đường Tâm Bình, mười miếng.
- Lại tăng dược vật?
Chẳng những Đào Cường nghĩ như vậy mà những người còn lại cũng nghĩ như vậy. Chẳng lẽ Giang Khương còn chưa biết mình thất bại. Tuy Đường Tâm Bình chỉ là dược liệu trung phẩm, nhưng giá trị lại khá cao. Lãng phí như vậy quả thật không đáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT