Nhìn tên điên trước mắt, ánh mắt Hồ trưởng lão hiện lên sự lạnh nhạt. Vốn ông hy vọng chỉ dùng phương pháp bình thường để xử lý, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy không cần thiết. Mặc dù tên tiểu tử trước mắt là tên điên nhưng không ngốc, biết có vài thứ không thể tránh được, vì thế mới tận lực ứng phó ông.   

- Giang Khương, cậu còn thông minh hơn tôi đã nghĩ.   

Đưa tay tiếp nhận nước trà Giang Khương đưa qua, Hồ lão nhấp một cái, lúc này mới đưa mắt nhìn Giang Khương, lãnh đạm nói:   

- Được rồi, nếu như vậy, tôi cũng không quanh co nữa.   

- Đương nhiên.   

Giang Khương cũng tùy ý kéo cái ghế đối diện rồi ngồi xuống, cười nói:   

- Hồ trưởng lão cũng biết, hôm nay ngài cố ý đến gặp tôi, quanh co lòng vòng đối với chúng ta mà nói chỉ tổ lãng phí thời gian.   

- Được, giỏi cho cái lãng phí thời gian.   

Nghe được lời này, Hồ Quang Dương không khỏi cười lạnh:   

- Tiểu tử, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người không biết trời cao đất rộng như cậu. Cậu đã tự tin như vậy, vậy chúng ta vào thẳng vấn đề.   

- Về Nộ phong tỏa long, cậu làm thế nào mà tránh được?   

Hồ Quang Dương lãnh đạm nói:   

- Cậu cũng biết ý nghĩa của Nộ phong tỏa long đối với Hồ gia chúng tôi. Như vậy, việc này phải có một lời giải thích.   

- Giải thích?   

Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu:   

- Dù sao tôi cũng đã thoát ra được, còn về nguyên nhân, tôi sẽ không nói. Nhưng tôi muốn nói với Hồ trưởng lão một câu, chỉ cần không nhắm vào tôi, Nộ phong tỏa long vẫn là Nộ phong tỏa long.   

- Sao?   

Hàn quang chợt lóe trong mắt Hồ Quang Dương:   

- Cậu cảm thấy tôi sẽ tin cậu sao?   

- Tin hay không tùy ông. Tôi chỉ có thể nói như vậy mà thôi.   

Giang Khương nhún vai, nói:   

- Nếu Trưởng lão vẫn còn lo lắng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.   

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Khương, hai mắt Hồ Quang Dương nheo lại:   

- Nếu như tôi nhất định muốn biết thì sao?   

- Tôi đã nói, Hồ trưởng lão có thể nghĩ biện pháp khác, chỉ là tôi không nói mà thôi.   

Giang Khương bình tĩnh nâng tách trà lên nhấp một ngụm.   

- Được, được.   

Hồ Quang Dương nhìn Giang Khương một lúc lâu, rốt cuộc lạnh giọng nói:   

- Được, vậy tôi muốn hỏi một vấn đề.   

- Xin cứ hỏi.   

Giang Khương gật đầu.   

- Tế Thế Đỉnh, nó đã nhận chủ rồi sao?   

Hồ Quang Dương cũng không nói nhảm, trực tiếp vào thẳng vấn đề.   

- Đúng, nó đã nhận chủ. Hồ trưởng lão có ý kiến gì không?   

Thấy Giang Khương cầm tách trà, ánh mắt Hồ Quang Dương hiện lên tia âm lệ.   

- Ý kiến? Hahah...   

Hồ Quang Dương cười khẽ, nhìn thoáng qua Giang Khương rồi nói:   

- Giỏi, giỏi lắm. Cậu rốt cuộc đã khiến nó nhận chủ như thế nào?   

Tuy nói gương mặt Hồ Quang Dương tràn ngập nụ cười, nhưng lực tinh thần của Giang Khương vẫn giúp hắn nhạy cảm cảm giác được Hồ Quang Dương thật sự chú ý đến việc này.   

Nhưng Giang Khương dĩ nhiên là không nói, chỉ khẽ cười hai tiếng.   

Thấy Giang Khương không nói, sắc mặt Hồ Quang Dương trầm xuống. Đương nhiên, ông cũng không cho rằng Giang Khương cũng sẽ thành thật mà nói với ông.   

- Giang Khương, cậu là người thông minh, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết một việc.   

- Mặc dù Từ Khải Liễu sẽ che chở cho cậu, và đây cũng là nguyên nhân khiến cho cậu dám cư xử với tôi như vậy, nhưng cậu nên biết, không phải tất cả người nào cũng sẽ che chở cho cậu. Hơn nữa, cậu nên rõ ràng một điểm, cậu chỉ là y sĩ thực tập, cậu căn bản không có bất kỳ năng lực nào để đối kháng với tôi.   

Hồ Quang Dương bình tĩnh nhìn Giang Khương, nói:   

- Bây giờ, tôi cho cậu một cơ hội, hãy đem phương pháp thoát khỏi Tỏa long hoặc bí kỹ nào đó giao ra đây. Cộng thêm quá trình khiến Tế Thế Đỉnh nhận chủ. Như vậy tôi sẽ chuyển cậu đến Trưởng lão viện. Ở đó, cậu sẽ được các vị trưởng lão cấp bậc Thiên y sư dốc lòng chỉ dạy. Đồng thời tôi cũng cam kết cung cấp đủ tư nguyên cho cậu. Chỉ cần cậu cố gắng, với tư chất của cậu, chỉ trong vòng hai năm sẽ tiến lên Thiên giai, trong vòng mười năm, tôi cam đoan cậu sẽ là y sư tam phẩm, trở thành nhân tài kiệt suất như Minh Vũ nhà tôi.   

Dứt lời, Hồ Quang Dương lẳng lặng nhìn Giang Khương. Ông tin rằng với sức hấp dẫn như vậy, người bình thường tuyệt đối không thể kháng cự. Y sư tam phẩm, một y sĩ thực tập muốn tấn chức bốn cấp, sẽ mất từ mười đến hai mươi năm.   

Hơn nữa, từ mười đến hai mươi năm này còn phải vất vả tìm kiếm các loại tư nguyên để tấn chức. Ông đã giúp cho Giang Khương rút ngắn bớt năm năm. Năm năm đối với các y sư của Thiên Y Viện là rất có ý nghĩa.   

Bây giờ, mặc dù Giang Khương đã là Địa giai đỉnh phong, nhưng dựa theo quy luật chung, muốn đột phá giai vị, chẳng những phải cần tư nguyên đầy đủ mà còn phải có vận khí.   

Rất nhiều người bởi vì một số vấn đề tồn tại mà kẹt ở chỗ này đến bảy tám năm, thậm chí mười năm. Với thân phận của Hồ Quang Dương, nếu đã cam đoan Giang Khương trong vòng hai năm đột phá Thiên giai, tuyệt đối không phải nói chơi.   

Nhưng ông một lần nữa phải thất vọng rồi.  

Giang Khương mỉm cười nhìn Hồ Quang Dương:   

- Xin lỗi, ông không đả động được tôi đâu. Hồ trưởng lão, bây giờ ông có thể triển khai cuộc họp chất vấn được rồi.   

Nhìn vẻ mặt của Giang Khương, Hồ Quang Dương biến sắc, lạnh giọng nói:   

- Giang Khương, cậu đúng là không biết tốt xấu. Tôi đã cho cậu cơ hội cuối cùng. Một khi cuộc họp chất vấn bắt đầu, cậu đừng tưởng rằng cậu có thể thoát được.   

- Không sao. Tôi có muốn trốn cũng trốn không thoát mà.   

Giang Khương phất tay, sau đó không thèm quay đầu bước ra khỏi phòng hội nghị. Nói ra thì hắn cũng chỉ ứng phó với Hồ Quang Dương một chút mà thôi. Về phần Hồ Quang Dương muốn biết những vấn đề đó, hắn tất nhiên là không thể nói cho ông ta biết. Lãng phí thời gian vào mấy chuyện này, Giang Khương tuyệt đối không làm.   

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Giang Khương, sắc mặt Hồ Quang Dương tái xanh, đập bể chén trà xuống đất.   

Thiên y sư Từ Khải Liễu thở dài, nhìn Giang Khương, nói:   

- Thủ tịch trưởng lão Hồ Quang Dương đã yêu cầu triển khai hội nghị chất vấn vào ngày mai. Cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý. Mặc dù tôi sẽ cố giúp cho cậu được đối xử công bằng, nhưng cậu cũng biết, chuyện lần này, ông ấy có rất nhiều cách để đối phó cậu.   

- Không sao, cứ để cho ông ấy làm.   

Giang Khương cảm thấy rất thoải mái. Nếu đã không có biện pháp trốn tránh, có lo lắng cũng vô ích.   

Nhìn vẻ mặt chẳng có gì quan trọng của Giang Khương, La y sư bên cạnh chỉ hận rèn sắt không thành thép, trực tiếp quất một cái vào đầu hắn, cả giận nói:   

- Tại sao con còn bảo không lo lắng? Hồ Quang Dương dễ đối phó lắm sao? Có phải con muốn chọc giận ta chết con mới vừa lòng?   

Nhìn La y sư nổi giận, Giang Khương ôm đầu, vẻ mặt ủy khuất:   

- Sư phụ, đừng đánh đầu. Đánh vào đầu sẽ bị chấn thương sọ não.   

Nhìn biểu hiện của Giang Khương, La y sư chỉ hận không thể đập cho hắn thêm một cái:   

- Ta thật ra muốn đánh con thành kẻ đần cho rồi, tránh lúc nào cũng phải lo lắng.   

- Sư phụ, người đừng lo lắng mà. Dù sao thì con cũng có thể ứng phó được, sư phụ cứ chờ xem. Có khi nào sư phụ thấy con ăn thiệt chưa?   

Giang Khương nhún vai, nói:   

- Ông ấy nhiều nhất cũng chỉ đập bể thêm hai ba cái tách trà mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play