Mã Tiểu Duệ đi bên cạnh Giang Khương, cảm thấy Giang Khương tương đối trầm mặc và kỳ kỳ, cuối cùng cô không nhịn được quay đầu hỏi:   

- Anh... không sao chứ?   

- Hử?   

Giang Khương liếc nhìn Mã Tiểu Duệ bên cạnh, sau đó cười một tiếng, lắc đầu nói:   

- Không sao!   

- Chắc chắn là có chuyện... Hôm nay anh làm người ta thấy rất kỳ lạ...   

Mặt Mã Tiểu Duệ đầy vẻ khó tin, nhìn chằm chằm Giang Khương lắc đầu một cái, đột nhiên nở nụ cười cổ quái, nói:   

- Có tâm sự, có phải là thích ai rồi không?   

- Á?! Sao có thể chứ?   

Giang Khương nghe vậy cuối cùng cũng cười thất thanh. Hắn không kìm được đưa tay vuốt tóc Mã Tiểu Duệ, cười nói:   

- Tôi đã có bạn gái, hơn nữa nếu như có thích thêm ai, thì chắc cũng chỉ có cô...   

- Đi...   

Mã Tiểu Duệ trước nay tùy tiện hiếm có khi đỏ mặt, đưa tay hất tay Giang Khương ra, vứt lại Giang Khương sải bước đi lên phía trước.   

Giang Khương nhìn Mã Tiểu Duệ hậm hực bước nhanh về phía trước thì không kìm được bật cười, sau đó bước nhanh chân đuổi theo.   

- Cô chạy cái gì... đừng giận... chỉ đùa thôi cũng không được à...   

- Không được... anh tránh ra...   

- Ối... Đừng, cô đừng có như vậy được không hả... Cùng lắm điểm kia coi như tôi nợ, để tôi trả cô...   

- Không cần...   

- Mẹ kiếp... Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?   

Giang Khương gãi đầu, buồn bực bó tay.   

- Chẳng muốn thế nào cả... Hứ... Anh đi ra đi...   

Nhìn bộ dạng đó của Mã Tiểu Duệ, Giang Khương nhức đầu thở dài   

Giang Khương ngồi trên ghế sa lon, nhìn Thiên y sư Từ Khải Liễu ngồi đối diện, trong lòng không khỏi hơi run rẩy, miễn cưỡng cười nói:   

- Viện trưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì?   

- Ừm... cũng không có chuyện gì lớn, có điều ban nãy Viện trưởng lão lại gửi thông báo chất vấn chính thức đến, cho nên gần đây cậu nhất định phải khiêm tốn một chút. Tốt nhất cậu hãy ngoan ngoãn ở trong viện, đừng có ra ngoài gây chuyện...   

Thiên y sư Từ Khải Liễu nói chuyện với Giang Khương càng lúc càng không khách khí. Bà bưng ly trà trong tay lên, sau khi uống một hớp liền nhìn Giang Khương nói:   

- Có thể, Viện trưởng lão sẽ chất vấn cậu lần thứ hai!   

- Cái gì? Còn muốn chơi nữa à?   

Vẻ mặt Giang Khương thay đổi, căm tức nói:   

- Lần trước không phải đã qua rồi sao? Chẳng lẽ Hồ Minh Vũ kia không phải đại diện cho Viện trưởng lão của hắn à? Thế này chẳng phải đang chơi nhau à? Sớm biết thế này, tôi mạo hiểm như vậy, đánh nhau sống chết với Hồ Minh Vũ làm gì?   

Giang Khương tức giận, nhìn thấy Thiên y sư Từ Khải Liễu đối diện vẻ mặt dửng dưng nhìn mình thì không khỏi có chút ngượng ngùng, cười khan hai tiếng.   

Lúc này hắn mới cẩn thận hỏi:   

- Viện trưởng, nếu Hồ Minh Vũ kia có thể đại diện Viện trưởng lão, vậy lời của hắn không thể không có giá trị đúng không? Viện trưởng lão kia còn không biết xấu hổ đến chất vấn tôi sao?   

- Hồ Minh Vũ trẻ tuổi làm bậy. Trưởng lão thứ tịch Hồ Quang Dương của Viện trưởng lão đã khiển trách, yêu cầu Hồ Minh Vũ nhìn tường một tháng...   

Giang Khương nghe Thiên y sư Từ Khải Liễu nói vậy thì sửng sờ một lúc. Có thể vô sỉ đến thế sao? Cử cháu trai ra làm đại diện kiếm món hời, món hời không kiếm được lập tức mắng một trận, sau đó trắng trợn nói là đã khiển trách rồi, sau đó yêu cầu đến kiếm lần nữa. Làm thế đúng là quá mất mặt rồi nhỉ?   

Thiên y sư Từ Khải Liễu thấy vẻ trợn to hai mắt, mặt đầy ngạc nhiên của Giang Khương thì thở dài, sau đó đặt ly trà trong tay xuống nói:   

- Thành viên Viện trưởng lão đều từng là quản lý cấp cao của Thiên Y viện ta, đã vì Thiên Y viện ta vất vả cả đời. Giờ mặc dù họ dốc lòng nghiên cứu và tu luyện, nhưng họ vẫn quan tâm chuyện trong viện... Thỉnh thoảng họ không yên tâm, cũng là chuyện rất bình thường...   

Giang Khương nghe thấy vẻ bất đắc dĩ trong lời nói của Thiên y sư Từ Khải Liễu liền đưa tay bưng mặt không nói gì... Giải thích chính là che giấu. Mặc dù Thiên y sư  

Từ Khải Liễu nói nghe có vẻ có lý, nhưng không thể nào che giấu được mấy lão già khốn kiếp của Viện trưởng lão này là một đám... một đám... gì đó...   

- Được rồi... Cho dù thế nào, khoảng thời gian này cậu cứ ngoan ngoãn ở trong viện, đừng có chạy lung tung là được...   

Thiên y sư Từ Khải Liễu làm như không nhìn thấy hành động của Giang Khương, lãnh đạm nói.   

Giang Khương nhớ đến chuyện mình chuẩn bị đi làm vẻ mặt không khỏi khổ sở, nhìn Thiên y sư Từ Khải Liễu cười khan thử dò xét nói:   

- Tôi không chạy lung tung... Nhưng tôi ở trong viện làm gì, hay là tôi ra ngoài một thời gian, có việc ngài cứ gọi điện cho tôi, tôi lập tức bay về...   

- Đi đâu cũng không được phép, dám chạy lung tung, tôi bảo sư phụ cậu đánh gãy chân cậu...   

Thiên y sư Từ Khải Liễu hung hăng trợn mắt nhìn một cái, sau đó lại khạc ra mấy chữ:   

- Đến lúc đó trong viện sẽ thanh toán thuốc men chữa gãy chân, tôi nghĩ sư phụ cậu chắc chắn sẽ vui lắm đấy!   

- Á...   

Giang Khương sờ chân mình, nhớ lại dạo gần đây tâm trạng sư phụ nhà mình hình như không ổn định lắm, nói không chừng sẽ đồng ý thật. Hắn lập tức vội vàng tự giác gật đầu một cái, cười khan nói:   

- Ha... Haha... Đùa, đùa thôi... Chắc chắn tôi sẽ ngoan ngoãn ở trong viện, không gây chút rắc rối nào cho sư phụ và ngài...   

- Biết thế thì tốt... Đi xuống đi...   

Thiên y sư Từ Khải Liễu nâng ly trà lên, đi trở lại trước bàn làm việc.   

Giang Khương đáp một tiếng, rồi cẩn thận lui ra ngoài, có điều hắn mới vừa đi tới cửa đã nghe giọng Thiên y sư Từ Khải Liễu từ đằng sau truyền tới:   

- Đừng để sư phụ cậu lo lắng quá, ông ấy cũng không dễ dàng gì... Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày cậu đều ở phòng họp nhỏ cho tôi, không có lệnh của tôi, không được phép ra ngoài...   

Sắc mặt Giang Khương cứng đờ, dưới chân mềm nhũn, chần chờ một chút, cuối cùng ngượng ngùng nhỏ giọng nói:   

- Ở đó không tắm được...   

- Mười ngày không được phép tắm, dám tắm cũng đánh gãy hai chân... Giờ đi ngay!   

Giang Khương bước ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, mặt mũi nhăn nhó. Mã Tiểu Duệ bu lại, mặt đầy tò mò cười nói:   

- Sao? Bị Viện trưởng dạy dỗ à?   

- Không...   

Giang Khương cúi đầu, mặt đầy buồn bực nói.   

- Không? Vậy sao bộ dạng anh lại như vậy?   

Mã Tiểu Duệ tò mò nói.   

Giang Khương ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt mặt đầy tò mò của Mã Tiểu Duệ, lắc đầu một cái, đàng hoàng dặn dò:   

- Không có gì... Viện trưởng bảo tôi bế quan tu luyện...   

- Bế quan? Bế quan ở đâu? Không phải ở phòng trừng phạt chứ?   

Mã Tiểu Duệ đưa tay gãi cằm, ngạc nhiên nói.   

Giang Khương hít một hơi thật sâu, lắc đầu một cái, sau đó nói:   

- Phòng họp nhỏ!   

- Phòng họp nhỏ?!   

Mã Tiểu Duệ ngây ngẩn, nhìn Giang Khương, cười ha hả nói:   

- Không đùa đấy chứ?   

- Dĩ nhiên không...   

Giang Khương cua qua một hành lang, đi thẳng tới phòng họp nhỏ.   

- A...   

Mã Tiểu Duệ nhìn chằm chằm Giang Khương, ngạc nhiên kêu lên:   

- Thật à? Viện trưởng thật sự bảo anh bế quan ở đây à?   

Giang Khương lặng lẽ đi tới phòng họp, đưa tay nhẹ nhàng ấn lên máy kiểm tra dấu vân tay, quả nhiên cánh cửa kia nhẹ nhàng tự động mở ra. Hắn nhìn Đại Đỉnh được bày ở chính giữa đó, thoáng sững sốt một chút, dường như ý thức được chút gì đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play