Giang Khương nhàn nhã trải qua mấy ngày. Hắn đã nhận được thông báo xử phạt của nội viện, cũng không thèm để ý. Dù sao cũng không trừ điểm của hắn là được.   

Mấy ngày nay, không khí ở Bắc Kinh có chút quái dị. Tin tức mấy vị thái tử gia bị bắt truyền đi rất nhanh. Bởi vì các vị đại thiếu bị bắt, ở Bắc Kinh đã bắt đầu lan truyền tin đồn vị đại lão này có vấn đề, vị đại lão kia có vấn đề.   

Nhưng khi tin đồn lan truyền như vậy, mọi người mới phát hiện, chỉ có Dương lão gia tử của Dương gia là không xuất hiện vấn đề.   

Cho nên, rất nhanh mấy tin đồn liền tiêu tán. Chỉ có trong giới con ông cháu cha là không khí vẫn khẩn trương như cũ.   

Đám đại thiếu đứng đầu bị bắt, bất luận Trương gia, Khương gia, thậm chí là của vị kia, đám bạn thân của mấy vị con ông cháu cha bình thường đều đi ngang về dọc phải trở nên cực kỳ thấp giọng.   

Giang Khương ở trong phòng làm việc hai ngày, quyết định thả lỏng một chút, tìm Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt ra ngoài tiêu khiển, nhưng hắn phát hiện, chẳng những Kim Lăng Các bị đóng cửa, ngay cả các hội sở khác ngày thường rất náo nhiệt cũng ngẫu nhiên lạnh hơn rất nhiều. Nhìn thấy tình huống này, Giang Khương không khỏi thở dài. Xem ra, muốn tìm một nơi để chơi bây giờ hơi bị khó rồi.   

Tùy ý uống hai ly rượu, sau đó cùng với Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt từ hội sở đi ra, liền đụng phải hai thanh niên.   

Nhìn hai người này, Giang Khương cảm thấy có chút quen mắt. Nhưng hai người kia nhìn hắn thì biến sắc, giống như gặp phải mãnh thú, vội tránh sang một bên, gương mặt cung kính, ân cầm thăm hỏi:   

- Xin chào Giang thiếu, xin chào Giang thiếu.   

- Ồ, xin chào, xin chào mọi người.   

Nhìn biểu hiện cung kính lẫn khẩn trương của cả hai, Giang Khương không nhịn được mà sờ mặt. Hắn giống cọp lắm sao? Tại sao hai người này nhìn thấy hắn lại bị hù thành như thế?   

Sau khi lên xe, Giang Khương mới quay sang hỏi Phan Hiểu Hiểu:   

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hai người kia lại như thế?   

Nhìn vẻ mặt cổ quái của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu không nhịn được mà nở nụ cười:   

- Anh còn không biết mấy ngày nay anh đã trở thành nỗi đáng sợ trong mắt những người kia như thế nào sao? Bây giờ người nào cũng đồn đại, đám người Khương Dương bị bắt đều là do bọn họ đã chọc giận anh.   

- Ặc, tại sao lại đồn bậy bạ như thế chứ?   

Giang Khương ngẩn người. Chuyện này là do hắn gây nên sao?   

- Dù sao cũng đã truyền như vậy, em cũng không biết tại sao lại như thế?   

Nhìn biểu hiện kinh ngạc của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được mà phì cười:   

- Nhưng dường như cũng là thật mà. Em nghe nói, nếu không phải vì anh, bọn họ cũng không xảy ra chuyện.   

Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói xong, sắc mặt Giang Khương cứng đờ, bất đắc dĩ gượng cười. Hắn quên mất Tuyên Tử Nguyệt xuất thân từ Tuyên gia. Chuyện lớn như vậy, cô hiển nhiên là nhận được tin tức.   

- Hả, là anh thật sao? Giang Khương, anh làm như thế nào vậy? Lợi hại quá đi.   

Nhớ đến uy thế của đám người kia trước đây, Phan Hiểu Hiểu không nhịn được mà hưng phấn hẳn lên, ôm lấy cánh tay Giang Khương, muốn biết Giang Khương rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì. Nên biết rằng, có thể động được một người trong đó cũng không phải là chuyện dễ dàng, chứ đừng nói chi là bắt nhiều người cùng một lúc.   

Cảm giác cánh tay của mình cọ xát lên khu vực mềm mại, Giang Khương không khỏi cười khổ.   

Phù phù. Giang Khương cúi người, tứ chi chạm đất, thân hình liên tiếp làm ra động tác. Mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt.   

Theo động tác của hắn, năng lượng chung quanh chậm rãi tiến vào cơ thể, sau đó bao quanh các tế bào, khiến cho các tế bào trở nên mạnh mẽ hơn.  

Liên tiếp bốn năm lần, Giang Khương mới đứng dậy, tay cầm khăn lông lau mặt, thở ra hai hơi, nhưng gương mặt lại hiện lên sự thất vọng.   

Vừa rồi hắn luyện Ngũ Cầm Hí, năng lượng trong cơ thể tăng thêm 2%. Nhưng cảm giác cương hóa vẫn không có gì thay đổi.   

Khi luyện Ngũ Cầm Hí, hắn thậm chí có thể cảm nhận được trong cơ thể của hắn tồn tại một luồng năng lượng quái dị. Luồng năng lượng này đã cản trở hoạt động cơ thể của hắn, khiến cho công năng truyền đạt từ thần kinh giảm xuống một phần.   

Tuy sự cản trở này không gây ra ảnh hưởng quá lớn cho cuộc sống bình thường, nhưng cứ như vậy, phản ứng sẽ chậm hơn một chút.   

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại không thể nào luyện hóa được luồng năng lượng này?   

Giang Khương cau mày, để nước nóng phun vào mặt, lẩm bẩm suy nghĩ. Bây giờ hắn không mong có thể hấp thu được luồng năng lượng đó, chỉ cầu làm nó tiêu tán, khiến cho cảm giác cương hóa biến mất.   

Bởi vì bị cương hóa, hắn không có cách nào duy trì trạng thái tốt nhất. Nếu không tiêu trừ cảm giác này, nhất định sẽ là một tai họa ngầm.   

Thuận tay lau sạch nước trên cơ thể, Giang Khương trở lại giường nằm, nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm những mảnh ghép trong trí nhớ của tổ sư gia, hy vọng có thể tìm ra được phương pháp giải quyết tương ứng.   

Một đêm rất nhanh trôi qua, Giang Khương mệt mỏi mở mắt ra, ánh mắt hiện lên sự thất vọng. Trong trí nhớ tổ sư gia lưu lại, hắn không tìm được tình huống có liên qua, đừng nói chi đến phương pháp giải quyết.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương không khỏi thở dài. Nếu không được, khi trở lại nội viện, hắn sẽ nhờ viện trưởng Từ Khải Liễu và sư phụ xem có biện pháp nào giúp hắn hay không.   

Cách nơi ở của hắn mấy vạn dặm, trong một khu rừng mênh mông có một pháo đài cổ đang tồn tại. Pháo đài cổ lúc này chỉ phát ra chút ánh sáng âm u.   

Bên trong đại sảnh của pháo đài cổ treo đầy đèn lồng và nến, thắp sáng cả một đại sảnh.   

Bá tước Phoenix đang ngồi ở vị trí chủ thượng, đưa tay tiếp nhận cái ly đựng đầy máu xử nữ, đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ một cái, có chút cau mày, sau đó nhấp một miếng.   

Nhìn Bá tước Phoenix uống xong ly máu, nhưng không hề có sự hưởng thụ như lúc trước, người hầu bên cạnh không khỏi cảm thấy khẩn trương.   

Trước kia, khi Bá tước đại nhân uống máu, cái miệng lúc nào cũng chép chép thể hiện sự hưởng thụ, nhưng bây giờ thì không. Tình huống như vậy khiến cho đám người hầu cảm thấy sợ hãi. Điều này đại diện cho tâm trạng của Bá tước đại nhân không tốt, và có người sẽ bị xui xẻo.   

Sau khi uống xong ly máu, Bá tước Phoenix cau mày đặt cái ly lên khay người hầu cầm bên cạnh, sau đó nhìn Trương Nguyên đang khom người trước mặt.   

Hai ngày qua, tâm trạng của ông ta quả nhiên không tốt. Từ lúc ông ta nhấm nháp máu của Giang Khương, ông ta phát hiện mình hoàn toàn không còn hứng thú với máu của xử nữ.   

Ông ta rất nhớ khoái cảm khi liếm giọt máu dính trên tay. Mặc dù nó không còn là máu tươi, nhưng lại khiến cho ông ta đặc biệt hưởng thụ. Hơn nữa sinh cơ trong đó khiến ông ta hoài niệm vô cùng.   

- Trương Nguyên, tình huống của tên tiểu tử kia như thế nào rồi?   

Mặc dù thực lực của ông ta không thể tiến vào Hoa Hạ một lần nữa, nhưng Bá tước Phoenix lại không chế khống chế được bản thân, giống như là người bị nghiện vậy.   

- Bá tước đại nhân, căn cứ theo tin tức mà tôi nhận được, tên tiểu tử kia vẫn đang còn ở Bắc Kinh chưa rời đi.   

Trương Nguyên cung kính đáp, nhưng trong lòng lại phát khổ. Bây giờ nhân thủ mà y có thể dùng ở Bắc Kinh còn rất ít. Tin tức này là do một thuộc hạ không được coi trọng, hơn nữa cũng không khiến người ta chú ý truyền cho y.   

- Còn đang ở Bắc Kinh?   

Bá tước Phoenix hít sâu một hơi, sau đó nhìn Trương Nguyên, nói:   

- Chẳng lẽ không còn cách nào dụ hắn ra?   

- Bá tước đại nhân, theo tư liệu mà chúng ta thu thập được, tên tiểu tử đó ngoại trừ xuất ngoại nhiều năm trước đây thì chưa bao giờ rời khỏi đất nước. Bây giờ muốn dụ hắn ra nước ngoài, trên cơ bản là không có khả năng.   

Trương Nguyên vội vàng trả lời. Tuy y biết Bá tước Phoenix cũng không quá hy vọng, nhưng y muốn triệt để làm tiêu tan suy nghĩ này của ông ta. Nếu Phoenix giao nhiệm vụ dụ Giang Khương ra nước ngoài cho y, y chỉ có thể đấm cho mình một cái chết quách cho rồi.   

Quả nhiên, nghe Trương Nguyên nói, Bá tước Phoenix thở dài, phất tay nói:   

- Cẩn thận giám sát hắn. Một khi có bất kỳ dị động, hãy thông báo lại cho tôi.   

- Vâng, Bá tước đại nhân.   

Trương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúi người bước ra ngoài.   

Nhìn Trương Nguyên lui ra ngoài, sắc mặt Bá tước Phoenix lại càng tối tăm thêm hai phần. Nhiệm vụ lần này bị thiệt hại không nhỏ. Tuy nói ông ta đã mang về được cái nắp đỉnh, cũng không bị chỉ trích trong hội nghị trưởng lão, nhưng thực lực của ông ta bị tổn hao nhiều, uy vọng cũng giảm xuống rất lớn.   

Nếu như không phát hiện được sự thần kỳ trong máu của tiểu tử kia, nhiệm vụ lần này xem như thất bại toàn tập.   

Bây giờ ông ta phải giữ bí mật này, chờ thời cơ thích hợp, nhất định sẽ tìm Giang Khương, hút sạch máu của hắn.   

Ông ta tin rằng, máu của Giang Khương không những giúp ông ta đột phá giai vị, mà còn có thể tiến thêm một bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play