- Bạn trai của con đúng là không muốn sống. Ban đêm lại đi trêu chọc Bá tước Huyết tộc, nhưng lại đánh cho đối phương phải sử dụng Nhiên huyết. Xem ra là lần trước giấu nghề.
- Không tệ, không tệ.
Nói đến đây, Tôn Diệu Nguyệt không nhịn được mà liên tục gật đầu.
Thấy sư phụ bình thường mắt cao hơn trán lại tán dương tiểu tình lang không sợ chết của mình như vậy, một cô nương lúc nào cũng bình tĩnh như Từ Thanh Linh cũng không nhịn được ánh mắt hiện lên sự khác thường.
Hái xuống một chiếc lá, sau đó buông tay, mặc cho chiếc lá tùy ý tung bay, theo gió thổi đi, Tôn Diệu Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, quay sang nhìn gương mặt có chút ửng đỏ của Từ Thanh Linh, lãnh đạm nói:
- Giang Khương khác với người bình thường. Không bao lâu nữa, anh ta sẽ vượt qua vi sư. Trước kia vi sư không quá tin tưởng vào điều này, nhưng bây giờ vi sư có cảm giác có chút khả năng đó. Từ nhỏ, ta đã được xem là người có thiên phú nhất mấy trăm năm qua của Cổ môn, nhưng từ trên người của hắn, ta lại cảm nhận được một thứ gì đó khác với người bình thường. Đó cũng là nguyên nhân ta bỏ qua cho hắn.
- Nếu con đã thích hắn như vậy, vậy con nên chuẩn bị tinh thần đi. Một người đàn ông ưu tú như thế, chung quy sẽ có rất nhiều người thích.
- Ví dụ như con, như Tiểu Vũ, con gái Tuyên gia, còn có cô gái họ Phan ở Bắc Kinh nữa.
- Tuy nói con quen với hắn sớm nhất, nhưng hắn bây giờ không còn là hắn của trước kia. Con cũng nên cố gắng, ít nhất trong tương lai, con sẽ không bị bại bởi bất luận kẻ nào. Ví dụ như cô gái họ Tuyên kia.
- Về phần Tiểu Vũ, con cũng không cần lo lắng. Con bé đơn thuần, rất ít khi suy nghĩ chuyện gì quá phức tạp. Vì thế, con bé ngược lại lại đơn giản nhất, không cần phải cố gắng như con.
- Con biết, thưa sư phụ.
- Được rồi, Thanh Tâm trà đã uống xong, đi tu luyện nội khí đi. Mặc dù khổ cực một chút, nhưng chung quy vẫn còn tốt hơn sau này.
Nhìn Từ Thanh Linh trở về phòng, Tôn Diệu Nguyệt quay người lại, nhìn về phía dãy núi phía xa, ánh mắt hiện lên sự mơ hồ, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, sau đó quay sang nhìn cô gái vẫn khom người như cũ, lãnh đạm nói:
- Truyền lệnh của ta, rút hết nhân thủ truy tìm về. Cổ môn ta hãy tận lực ít phát sinh xung đột với Thiên Y Viện.
- Vâng, Sơn Trường Đại Nhân.
Từ trên mặt đất đứng dậy, Giang Khương lau mồ hôi, sắc mặt hơi khó coi. Vừa rồi hắn đã luyện mấy phen Ngũ Cầm Hí, nhưng cảm giác cứng ngắc quanh thân vẫn như cũ, thậm chí còn không tan đi.
Nhẹ nhàng thở dài, hắn bước vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo khác rồi leo lên giường, cảm nhận cảm giác cứng ngắc toàn thân, sau đó cầm lấy điện thoại đầu giường:
- Tôi muốn nghỉ ngơi một lát. Trong vòng ba tiếng, đừng cho bất luận người nào đến quấy rầy.
- Vâng, y sĩ Giang Khương.
Nghe bên kia xác nhận, hắn thở hắt ra, sau đó nhắm mắt. Nếu Ngũ Cầm Hí cũng không có cách nào giảm bớt cảm giác cương hóa, kế tiếp cũng chỉ có thể thông qua Ngũ Cầm Vận Khí Pháp, tiến hành thăng cấp, xem có thể tiêu trừ cảm giác này hay không.
Hắn vốn tưởng rằng thông qua thăng cấp, hơn nữa có năng lượng đánh sâu vào, hẳn có thể trừ khử sự cương hóa. Nhưng thật không ngờ, mặc dù có chút hiệu quả, nhưng lại không rõ.
Lắc đầu, Giang Khương cũng không lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng thôi động khí tức trong cơ thể, cảm nhận được khí lưu đang vận hành trong hai mạch Nhâm Đốc, lúc này mới nở nụ cười.
Đến lúc đó, không cần nhờ các loại kỹ năng, hắn vẫn có thể so tài với cao thủ Thiên giai. Đương nhiên, với trình độ Địa giai đỉnh phong, nếu đụng phải Bá tước Huyết tộc lần nữa, tuyệt không có khả năng chật vật như ngày hôm qua.
Đặc biệt sau khi hắn nhận được thiên phú Thái Sơn, tuy không biết thiên phú này rốt cuộc như thế nào, nhưng nghe qua dường như rất lợi hại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT