Hút mấy ống máu, ngoài ra còn lấy mấy tiêu bản tổ chức, Giang Khương rất hài lòng đi về phía chiếc xe dừng dưới chân núi. Còn ba cái xác trên núi cùng với ba khẩu súng thì cứ mặc kệ như vậy mà đi vui vẻ hội họp với con trai bảo bối của mình.   

Hai giờ sau, sắc mặt Trương Nguyên tái xanh nhìn ba cổ thi thể trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh sợ.   

- Sao có thể như vậy? Sao ba người bọn họ lại chết, lần này phiền phức rồi...   

Người trung niên cúi người nhìn đất ba cổ thi thể trên mặt đất, khuôn mặt tí nhợt lúc này càng trắng thêm hai phần.   

Trương Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn về phía người trung niên, nói:   

- Xin phép tổng bộ điều cao thủ tới. Tên Giang Khương này làm thế mà còn chưa chết, không có cao thủ đến không được rồi!   

Người trung niên sắc mặt âm trầm cau mày suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:   

- Hiện tại không thể... Nếu thật sự điều cao thủ tới, tổng bộ sẽ không phê chuẩn. Một khi có cao thủ tộc ta nhúng tay vào, vậy thì rất có thể gây sự chú ý với Thiên Y viện, cho nên... với tình huống hiện tại, chưa chắc tổng bộ đã phê chuẩn!  

- Hơn nữa, Giang Khương này trong tình huống thế này mà còn có thể giết ngược đám Hồ Cường, trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân khác. Nếu không đám Hồ Cường không thể bị Giang Khương tùy tiện phát hiện, hơn nữa còn không một ai có thể quay trở về nữa!   

- Nếu thật sự muốn điều cao thủ tới, ít nhất cũng cần đại nhân cấp bá tước đến trước, một khi xảy ra vấn đề chúng ta cũng không đảm đương nói.   

Nói tới đây, người trung niên dừng một chút, sau đó nhìn về phía Trương Nguyên, nói:   

- Hơn nữa, cái chuôi của Giang Khương này đang nằm trong tay chúng ta, cho dù hắn biết là người của chúng ta ra tay chắc hẳn cũng không dám báo cáo với Thiên Y viện... Cho nên, chuyện này không thể vội được!   

- Không được, nhất định phải thử một lần... Giang Khương này nếu không chết, chắc chắn sẽ là cái gai đâm trong thịt... Tôi nhất định phải khiến hắn chết...   

Trương Nguyên không hề có ý định bỏ qua cho Giang Khương, cắn răng nghiến lợi lạnh giọng nói:   

- Cho dù là mời đại nhân cấp bá tước tới, cũng phải xin phép tổng bộ...   

Trương Nguyên nhìn người trung niên, lạnh giọng nói:   

- Anh không cần phải để ý nhiều như vậy, tôi nói xin phép thì cứ xin phép đi...   

Người trung niên nhìn bộ dạng Trương Nguyên, trong mắt lóe lên tia tức giận có điều không nói thêm gì nữa. Trương Nguyên tự cho rằng bên Tổng bộ rất hiếm khi không phối hợp với gã cho nên trước nay rất kiêu ngạo. Mặc dù thực lực Trương Nguyên thấp xa y, hơn nữa thân phận địa vị hai người tương đồng, nhưng y lại không dám không phối hợp với Trương Nguyên. Lần này cũng chỉ nhẫn nhịn, gật đầu nói:   

- Được, vậy lát nữa bọn tôi sẽ liên lạc với bên tổng bộ, nhưng tổng bộ có đồng ý hay không thì tôi không thể nào chắc chắn được!   

- Anh cứ báo cáo với Tổng bộ trước... Đến lúc đó tôi sẽ lại liên hệ với Trưởng lão Trương Ni của tổng bộ là được...   

Trương Nguyên tùy ý phất phất tay, mặt đầy tự tin.   

Người trung niên lúc này cũng tỉnh bơ, gật đầu nói:   

- Được... Có điều kế hoạch của chúng ta có phải tạm dừng không?   

- Không cần... Để thúc đẩy chuyện này bên Tổng bộ đã hỏi tới mấy lần. Chúng ta cần phải đậy nhanh tiến độ.   

Tên Giang Khương hẳn cũng không dám làm thế nào đâu... Cho dù hắn thật sự dám báo lên Thiên Y viện thì đến lúc đó, đợi khi Thiên Y viện bắt đầu chú ý, có lẽ chúng ta đã tiến hành xong hết rồi!   

Trương Nguyên lạnh giọng nói:   

- Anh chỉ cần làm tốt chuyện của anh là được, những thứ khác cứ để tôi sắp xếp!   

Người trung niên nghe Trương Nguyên nói vậy ánh mắt càng thêm lạnh lẽo nhưng không hề thể hiện ra ngoài, chỉ gật đầu nói:   

- Được... Vậy chuyện này anh đã tự mình nắm chắc rồi, bên Tổng bộ tôi sẽ báo cáo.   

Trương Nguyên nhìn người trung niên đi ra ngoài, lúc này mới cầm điện thoại lên trầm giọng nói vào trong điện thoại:   

- Thế nào? Mấy thằng nhãi bên đó vẫn chưa cúi đầu à?   

- Nguyên thiếu... Có lẽ bọn chúng đã không chống đỡ được rồi, theo báo cáo của bên dưới, có lẽ trước hôm nay chúng sẽ đến...   

Những lời thuộc hạ bên đó nói khiến Trương Nguyên hài lòng. Chỉ cần mấy tên này chịu gật đầu, vậy thì kế hoạch đã có thể tiến hành. Đến lúc đó không cần bao lâu, gã sẽ lập được một công lớn cho Tổng bộ, vậy thì phần thưởng của Tổng bộ chắc chắn sẽ không nhỏ... Thân phận tổng phụ trách khu vực Trung Quốc của mình, tương lai chắc chắn sẽ không chạy thoát...   

Nghĩ tới đây, Trương Nguyên không nhịn được cười phá lên ha hả, có điều cười thì cười, nhưng vừa nghĩ đến một chuyện sắc mặt gã lại lạnh lẽo, lạnh giọng nói:   

- Giang Khương, mày chờ đó cho tao... Dám không nể mặt tao, mày sẽ phải chết!   

Giang Khương liên tục nhảy mũi hai cái, hắn xoa lỗ mũi, lấy tờ khăn giấy Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh đưa ra, lau lỗ mũi rồi nói:   

- Chắc chắn có người đang rủa anh...   

Nhìn vẻ buồn cười của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu không kìm được dẩu môi, hừ một tiếng nói:   

- Sao vậy... Sao anh biết có người đang rủa anh? Không biết chừng có người đẹp nào đang nhớ anh đấy...   

- Haha... có phải người đẹp nào đang nhớ đến anh không, anh không biết, nhưng anh biết bây giờ chắc chắn có người đang rủa anh, chỉ e giờ hắn đang hận không thể bằm thây thành vạn mảnh mới đúng...   

- Có điều, hắn chỉ mơ tưởng hão huyền mà thôi...   

Giang Khương cười hì hì, thở dài nói:   

- Cứ để hắn nhớ đi, hì hì... Những ngày tháng tốt đẹp của hắn không còn dài nữa đâu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play