Rời khỏi hội sở Kim Lăng Các, sắc mặt của các đại thiếu đều không tốt. Chào tạm biệt vài câu rồi nhanh chóng tản đi.   

Khương Dương vừa lái xe vừa cau mày, gương mặt tràn đầy sự bất ngờ. Có thể đến chỗ Trương Nguyên, không có ai là đơn giản. Tuy nói không ai không thèm mấy triệu, nhưng vì mấy triệu đồng mà bốc lên phong hiểm như vậy thì không ai ngu.   

Dù sao, chỗ đó động được thì đã có người nhúng tay vào rồi. Bây giờ Trương Nguyên muốn động vào, không phải ông thọ ngại mệnh già mà đòi chết sao?   

Mặc dù như Trương Nguyên đã nói, nếu cả bảy nhà đều chung tay vào làm, việc này không phải là không thể được. Nhưng phong hiểm vẫn không nhỏ. Cho nên, mặc dù mấy triệu rất mê người, nhưng Khương Dương biết rõ, kỳ thật không thể tham được.   

Cho dù bọn họ không có trong tay số tiền lớn, nhưng vì một chuyện quá nguy hiểm mà mạo hiểm thì không ai nghĩ đến. Nhưng tất cả đều biết bọn họ nợ ân tình Trương Nguyên không nhỏ. Nếu trực tiếp từ chối thì có lẽ hơi khó coi.   

Cũng may, người duy nhất của họ Dương lại đang ở một chỗ hẻo lánh rèn luyện tư lịch. Nếu không ai ở Dương gia tham gia vào việc này, bọn họ cũng có lý do để từ chối.   

Chỉ là Khương Dương nhớ đến lời nói của Trương Nguyên, trong lòng vẫn có chút bất an. Tuy Trương Nguyên không nói rõ tên của người kia, nhưng ai cũng biết, thế hệ trẻ đại diện cho Dương gia cũng chỉ có một người.   

Nếu Trương Nguyên có thể tác động được y, vậy việc này tất cả mọi người đều phải nhúng tay vào.   

Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Dương liền có một quyết định. Tính ra thì y cũng hiểu rõ về người con duy nhất của Dương gia. Nếu Trương Nguyên không thể lôi kéo được, mà tốt nhất là không được, như vậy sẽ rất tốt. Mọi người không cần phải mạo hiểm.   

Nếu Trương Nguyên có thể tác động được, tất cả cũng đáng phải mạo hiểm một lần. Bảy tám triệu chính là một cái bánh ngon, không ăn thì uổng.   

Những người còn lại trên cơ bản đều có cùng một suy nghĩ, đang chờ một chiêu cuối cùng của Trương Nguyên.   

- Tiểu Bảo, ngoan ngoan.   

Giang Khương ôm Tiểu Bảo xoay hai vòng giữa không trung, khiến Tiểu Bảo phát ra tiếng cười khanh khách.   

- Ba, con muốn một con Ultraman.   

Tiểu Bảo ôm cổ Giang Khương, hưng phấn nói.   

- Ultraman?   

Giang Khương sửng sốt.   

Sau đó bẹo má cu cậu một cái, cười hỏi:   

- Con muốn Ultraman làm gì?   

- Bạn của con ai cũng có một con Ultraman. Con cũng muốn có, mà còn muốn có con lớn nhất.   

Được ba hôn, nụ cười của Tiểu Bảo càng thêm sáng lạn, hôn vào miệng Giang Khương một cái, nói.   

- Được, để ba mua cho con một con lớn nhất.   

Giang Khương gật đầu:   

- Nào, bây giờ chúng ta đến siêu thị để mua.   

Tuyên Tử Nguyệt đứng bên cạnh cũng mỉm cười:   

- Được rồi, Tiểu Bảo, dù sao ba của con cũng đang rảnh rỗi. Dì Tử Nguyệt đi mượn xe, chúng ta đi mua Ultraman nhé.   

- Đúng, đúng. Chúng ta đi ngay bây giờ, mua cho Tiểu Bảo một con Ultraman to nhất.   

Phan Hiểu Hiểu cũng vỗ tay đồng ý.   

- Vâng, vâng.   

Nghe Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu nói, Tiểu Bảo vui mừng vỗ bàn tay nhỏ xíu của mình.   

Thấy hai người hăng hái như vậy, Giang Khương hiển nhiên không có gì phải từ chối, lập tức ôm Tiểu Bảo đi về phía siêu thị.  

Đi dạo siêu thị, con gái phải nói là hăng hái cực cao. Cho dù là Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt không phải thiếu nữ bình thường nhưng cũng không ngoại lệ.   

Đương nhiên, mục đích đi dạo của mọi người chính là mua cho Tiểu Bảo một con Ultraman.   

- Anh bạn nhỏ, xem đi, rất uy vũ, rất đẹp trai này...   

Người bán cầm một con robot Ultraman đưa ra trước mặt Tiểu Bảo.   

Giang Khương nhìn con Ultraman nằm trong hộp, mỉm cười. Con Ultraman này được chế tạo rất tinh xảo, vừa nhìn là biết hàng nhập khẩu. Kinh doanh quả nhiên là không đơn giản. Theo lý, Tiểu Bảo hẳn sẽ phải rất thích. Chỉ cần nó thích, hắn sẽ mua ngay.   

Nhưng Tiểu Bảo chỉ nhìn hai lần rồi lắc đầu:   

- Không, con muốn cái to nhất.   

- To nhất?   

Nhân viên bán hàng nghe Tiểu Bảo nói, không khỏi cảm thấy choáng váng. Cô nhìn thấy tất cả đều mặc đồ sang trọng, cho nên đã cầm đến một con robot mắc tiền nhất. Bảo phải tìm con to hơn, ở chỗ cô thật sự không có.   

Nhưng cô nhân viên bán hàng rất nhanh quét hai mắt, lại cầm đến một con Ultraman khác:   

- Anh bạn nhỏ, con này cũng rất đẹp, có thích không?   

Tiểu Bảo lại lắc đầu:   

- Không, Hàm Hàm đã có. Con không thích.   

- Con muốn con lớn hơn nữa.   

Nhìn cô nhân viên bán hàng đang trợn tròn mắt, Tiểu Bảo chu miệng, bất mãn nói.   

- Lớn hơn nữa.   

Không những cô nhân viên bán hàng choáng váng mà ngay cả Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt cũng vậy. Bởi vì hai người cũng đã nhìn ra, trong cửa hàng này, con đắt tiền nhất và lớn nhất cũng chỉ có hai con này. Nếu tìm con to hơn nữa thì sợ không có.   

- Anh bạn nhỏ, con này đã không tệ rồi. Mặc dù bạn học của con có, nhưng con xem nó rất đẹp đấy.   

Cô nhân viên bán hàng cười nói với Tiểu Bảo:   

- Chờ vài ngày nữa, cô sẽ tìm cho con một con tốt hơn. Đến lúc đó con lại dẫn ba đến nữa nhé.   

Nhìn con Ultraman, Tiểu Bảo lắc đầu, nói:   

- Không.   

- Không.   

Nghe Tiểu bảo nói, cô nhân viên bán hàng cảm thấy bất đắc dĩ. Đây đã là hai con tốt nhất rồi, muốn cô tìm con tốt hơn, thật sự cô tìm không ra.   

Tiểu Bảo nhìn chung quanh, đột nhiên chỉ vào một con:   

- Con muốn con này.   

Mọi người theo hướng Tiểu Bảo nhìn lại, tất cả đều sửng sốt.   

Bên kia quả thật có một con robot rất lớn, nhưng không phải là Ultraman, mà là một Transformer cao hơn mười mét.   

- Anh bạn nhỏ, cái này không bán, chỉ dùng để trưng bày thôi.   

Cô nhân viên bán hàng vội vàng giải thích.   

- Không, con thích.   

Tiểu Bảo chu miệng, bất mãn nói.   

Nhìn biểu hiện của Tiểu Bảo, Giang Khương cười khổ, đang định lên tiếng, chợt nghe bên cạnh có người nói:   

- Gọi giám đốc của các người xuống đây, sau đó gỡ con này cho anh bạn nhỏ đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play