- Mặc dù tuổi của Bạch Nghi Tân đã gần đến lúc về hưu, nhưng năng lực lại không tệ. Mấy năm qua, tỉnh Nam dưới sự quản lý của anh ta, kinh tế phát triển rất tốt.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Khương lão lên tiếng, làm cho mọi người cảm thấy kinh hãi, ngay cả vị lão nhân ngồi chính giữa, ánh mắt cũng không khỏi nghi hoặc.
Tình huống của tỉnh Nam, dựa theo ước định của mọi người, chủ yếu sẽ do Khương lão nắm. Nhưng tại sao Khương lão lại ủng hộ Dương lão, nâng đỡ Bạch Nghi Tân thượng vị? Nên biết rằng, Bạch Nghi Tân nắm tỉnh Nam trong tay đã mấy năm. Nếu tiến thêm một bước, sức ảnh hưởng đối với tỉnh Nam vẫn sẽ mạnh như cũ, đối với Khương lão cũng không tính là chuyện tốt.
Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ Bạch Nghi Tân là người thuộc phái Khương lão? Không có khả năng này. Nếu là như thế, tại sao Dương lão lại là người đề nghị đầu tiên?
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng nếu lão Dương và lão Khương đều muốn Bạch Nghi Tân thượng vị, tất cả mọi người đều phải thận trọng suy nghĩ lại. Mặc kệ thế nào, Bạch Nghi Tân đã là lãnh đạo cấp bộ lớn nhất rồi. Nếu tiến thêm một bước, tất sẽ giữ một vị trí bên trong cục diện chính trị. Đến lúc đó dường như chỉ nằm dưới bảy người. Nhân số này chung quy cũng chỉ có hơn hai mươi người. Nếu bây giờ xuất hiện một người khác, cục diện chính trị sẽ có sự thay đổi không nhỏ. Liên quan đến lợi ích của mọi người, ai cũng không thể không lo lắng.
Đối mặt với tình huống như vậy, tất nhiên không một ai muốn dễ dàng gật đầu.
Nghĩ như vậy, tất cả đều dồn ánh mắt về phía lão nhân chính giữa. Nếu lão Khương và lão Dương liên thủ đưa ra yêu cầu này, trừ những người đang phản đối, ông lên tiếng, muốn đưa Bạch Nghi Tân lên vị trí đó cũng không tính là chuyện khó khăn.
Vị lão nhân chính giữa đảo mắt nhìn mọi người, dường như muốn từ mặt mọi người nhìn ra chút gì đó, nhưng sau một hồi cũng không nhìn ra được gì, sau đó liền dừng tầm mắt trên mặt lão Khương và lão Dương, mỉm cười.
Thấy được ý cười trên mặt lão nhân, Khương lão và Dương liếc mắt nhìn nhau, trao đổi một chút. Khi Dương lão đang định lên tiếng, lão nhân đã đoạt trước.
- Nói đi, rốt cuộc là đang suy nghĩ chuyện gì?
Khóe miệng lão nhân nhếch lên, nhìn hai người, nói:
- Hai người ngày thường cũng không phải là người thường hay liên thủ với nhau. Hơn nữa, tuổi của Bạch Nghi Tân cũng không tính là nhỏ, cũng không phải là người hai người nên đưa lên. Khí lực tốn hao sẽ không nhỏ. Hãy nói rõ lý do một chút đi.
Lão nhân vừa nói, Khương lão thì xem như bình thường, nhưng Dương lão thì lại cười khổ. Dương lão biết, lão nhân có lẽ đã đoán ra được điều gì đó.
Trước đây, Bạch Nghi Tân cũng không phải người của ông hay của lão Khương. Bây giờ đột nhiên nâng đỡ, nói ra người nào cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.
Tỉnh Nam lại trùng khớp là quê hương của Giang Khương. Quan hệ giữa Giang Khương và Bạch Nghi Tân không tệ, việc này ai cũng biết. Hơn nữa, lão nhân còn rất rõ quan hệ giữa ông và Giang Khương. Lần này lão Khương đột nhiên nhảy ra ủng hộ ông, đưa Bạch Nghi Tân, muốn không biết lý do bên trong sợ là không thể nào.
Nghĩ đến đây, Dương lão chỉ có thể cười khổ, nhưng nghĩ đến việc này cũng không tiện nói rõ, đành phải nói:
- Haha, tôi và lão Khương chỉ là cảm thấy năng lực của Bạch Nghi Tân không tệ. Mặc dù tuổi tác hơi lớn, nhưng với năng lực của anh ta, nếu để an nhàn quá thì lại có chút đáng tiếc, chi bằng tiếp tục cân nhắc, thêm vài năm nữa hẳn không thành vấn đề.
Nhìn vẻ mặt và lời nói có chút quái lạ của Dương lão, lão nhân hiển nhiên cũng hiểu thấu vài phần, ánh mắt thoáng hiện lên thần sắc khác, sau đó nói:
- Lão Khương, ông cũng cho rằng như thế?
- Đúng vậy, năng lực của Bạch Nghi Tân không tệ, tôi cảm thấy nên để cho anh ta tiếp tục đi lên, vì chính phủ mà dốc sức thêm vài năm.
Khương lão cũng là lão hồ ly, làm sao mà không nhìn ra được vị lão nhân đã nhạy cảm nắm bắt được điều gì. Có Dương lão nói trước, ông tất nhiên là phải nói theo. Chuyện của tên tiểu tử đó, càng ít người biết càng tốt. Dù sao việc này cũng là do Dương lão dẫn đầu, nên như thế nào cũng là Dương lão lên tiếng trước.
Nghe hai người này nói xong, những người còn lại đều kinh ngạc nhìn nhau. Người nào cũng nghe ra được hai người này nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng không biết sau lưng hai người đã đạt thành hiệp nghị gì. Nhưng tình huống quả là có chút quỷ dị, mọi người cũng không biết phải hiểu như thế nào.
- Khó như vậy mà còn muốn vượt qua? Chúng tôi nhiều người như thế, vị này là cửa ải khó qua nhất. Nếu không xuất ra một lý do hợp lý mà muốn thông qua, nghĩ cũng đừng nghĩ. Chúng tôi tuyệt đối không đồng ý.
Ai nấy đều nghĩ trong lòng như vậy, âm thầm cười lạnh. Nếu hai lão hồ ly này không xuất vốn, vị trí trong bộ máy chính trị nào có chuyện dễ dàng lấy được?
Nhưng, trong lúc mọi người đang suy nghĩ, một câu nói của vị lão nhân đã khiến cho bọn họ phải mở rộng tầm mắt.
- Được rồi, khó có lúc ông và lão Khương nhất trí như vậy. Hơn nữa năng lực của Bạch Nghi Tân lại không tệ. Tôi nghĩ anh ta cũng có thể trở thành thành viện Quốc Vụ Viện.
Nghe Dương lão và Khương lão nói xong, vị lão nhân mỉm cười, im lặng một chút rồi phán một câu, sau đó hỏi:
- Mọi người nghĩ như thế nào?
Mọi người bị hai câu nói này của lão nhân làm cho sững sờ, thật không rõ tại sao Bạch lão lại đáp ứng yêu cầu của lão Dương và lão Khương như vậy. Thành viên Quốc Vụ Viện không phải nói bổ nhiệm là có thể bổ nhiệm được. Lại nói tiếp, trong chính phủ Hoa Hạ, ngoại trừ hai vị chính và mấy vị phó của Quốc Vụ Viện, kế tiếp chính là Bạch Nghi Tân. Một vị trí thực quyền của Quốc Vụ Viện cứ như vậy mà đưa cho người ngoài? Chẳng lẽ vị trí đó không đáng tiền? Nếu xét về vị trí trong cục diện chính trị thì cũng sẽ nằm ở vị trí chính giữa.
Các lão đồng chí còn lại đều im lặng. Vị trí thành viên Quốc Vụ Viện này, cho dù là hệ phái nào, cũng sẽ khiến cho người ta đỏ mắt. Tự dưng lại bị một người khác đoạt đi vị trí đó, nếu không có đủ lợi ích để trao đổi, người nào cũng sẽ không chịu buông tay.
Mặc dù không cam lòng, nhưng các vị lão đồng chí cũng biết rõ, nếu vị lão nhân đã lên tiếng đồng ý, cho dù bọn họ có phản đối, nhưng cũng không cách nào thay đổi quyết định này. Hơn nữa, ai cũng không muốn phản đối ý kiến của vị lão nhân, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Phó thủ tướng Trương thở dài, mang theo chút hâm mộ nhìn lão Dương và lão Khương, sau đó tạm thời đè xuống nghi hoặc của mình, nói:
- Nếu đã giao chức vụ thành viện Quốc Vụ Viện cho Bạch Nghi Tân, vậy thì những chỗ khác chúng ta cũng phải điều chỉnh một chút.
- Dĩ nhiên là vậy rồi.
Có vị lão nhân đồng ý, hơn nữa còn có lời của Phó thủ tướng Trương, rõ ràng cũng không phản đối nữa, Dương lão tất nhiên là biết mình đã chiếm được tiện nghi, tổng phải xuất ra một chút lợi ích mới được.
Khương lão bên cạnh thì lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng cũng đành phải gật đầu. Mặc dù đã có lão Dương xuất ra vốn lớn hơn, nhưng ông cũng phải bỏ ra một chút để bồi thường cho những người còn lại.
Thấy hai người đã gật đầu, những người còn lại cũng đành thở dài, bắt đầu suy nghĩ tranh thủ một phần.
Đương nhiên, Dương lão và Khương lão đã thoái nhượng hai bước, mọi người tiến hành trao đổi lợi ích có liên quan, trên cơ bản tất cả đều hài lòng. Dù sao tất cả đều biết, có những thứ đáng chiếm anh cũng đã chiếm, nhưng cũng phải để người khác hài lòng mới được. Nếu mọi người không hài lòng, ai cũng không chiếm được tiện nghi.
Sau khi thảo luận xong, hội nghị rất nhanh giải tán.
Phó thủ tướng Trương đi bên cạnh Dương lão, nói:
- Lão Dương, vì vị trí của Bạch Nghi Tân, ngay cả vị trí thứ hai của tỉnh Bắc cũng nhường lại, ngay cả lão Khương cũng nhường vị trí thứ hai của tỉnh Giang cho lão Vương. Điều này cũng không dễ dàng gì. Rốt cuộc Bạch Nghi Tân có điểm gì khiến các người coi trọng anh ta như vậy? Phải xem anh ta là người của ông hay là của lão Khương?
- Haha, tạm thời chúng tôi cũng khó mà nói được. Từ từ rồi anh sẽ biết thôi. Chúng tôi cũng không còn biện pháp nào nữa.
Dương lão cảm thán, trên mặt cười khổ:
- Ông cũng biết, năng lực của Bạch Nghi Tân không tệ, nhưng dù sao tuổi cũng không còn trẻ. Nếu như không phải không có biện pháp, ai mà làm như thế.
Nhìn biểu hiện bất đắc dĩ của Dương lão, Phó thủ tướng Trương cũng chậm rãi gật đầu. Thật không biết trong hồ lô của lão Dương và lão Khương bán thuốc gì. Nói muốn mua là mua, muốn bán là bán thì tuyệt đối không có khả năng.
Không những là Phó thủ tướng Trương không rõ, những người còn lại cũng không rõ. Những người có quan hệ thân thiết với Khương lão đều hỏi ông cùng một câu hỏi.
Sắc mặt lão Khương lại càng bất đắc dĩ hơn vài phần. Nên biết rằng, cái giá mà ông bỏ ra không chỉ có mấy thứ này. Vị trí thứ ba của tỉnh Nam, theo yêu cầu của người kia, ông đã sớm lén tặng cho Dương lão, chỉ là người khác không rõ mà thôi.
- Haiz.
Đồng chí Khương lão cũng chỉ có thể thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT