Nhìn thấy hai người, Giang Khương không khỏi cực kỳ hoảng sợ. Vất vả lắm hắn mới đánh thắng được một ván, bảo vệ được hai cái phiếu thịt này, tại sao hai cái phiếu thịt lại xuất hiện ở đây chứ?
- Chị Tôn nói muốn mời hai đứa tụi em ăn cơm, nói anh cũng sẽ đến, nên em và Tiểu Vũ mới đến đây.
Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Giang Khương, Từ Thanh Linh có chút tò mò, thật sự không hiểu tại sao cô và Lý Tiểu Vũ ở đây, Giang Khương lại có biểu hiện như vậy chứ?
Vẻ mặt của Lý Tiểu Vũ bên cạnh cũng tương tự. Chị Tôn rất tốt, vì sao Nguyên ca ca lại như thế?
Nhìn biểu hiện của hai người, rồi nhìn Tôn Diệu Nguyệt ở bên cạnh, Giang Khương đành phải cười khổ. Hai người đã đến rồi, hắn còn biết phải làm như thế nào? Chỉ có thể nhìn xem nữ ma đầu này muốn làm cái gì mà thôi.
Chỉ cần cô ta không đổi ý. Nhưng cô ta thật sự sẽ không đổi ý chứ? Không thể nào?
- À, ý của anh là tại sao hai người ở đây, chính là trùng hợp. Đã lâu rồi chúng ta không ăn cơm với nhau. Hahah...
Cười gượng hai tiếng, Giang Khương chậm rãi bước đến, nhưng vừa đi vừa nhìn vẻ mặt của Tôn Diệu Nguyệt, Giang Khương không nhịn được hừ lạnh trong lòng:
- Đúng là mặt dày vô sỉ. Không biết mình bao nhiêu tuổi, lại bắt người ta gọi bằng chị?
Mắng thầm hai câu, nhìn thấy ánh mắt của Tôn Diệu Nguyệt, đột nhiên Giang Khương giật thót trong lòng.
Mặc dù lần nào nhìn thấy cô ta cũng khiến cho hắn phải run sợ, hơn nữa lại còn là Sơn Trường của Cổ môn, cho nên hắn mới cảm thấy Tôn Diệu Nguyệt giống như một lão yêu bà. Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như tuổi của cô không lớn. Cho dù có thuật dưỡng nhan như thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng biến một lão
yêu bà thành một cô gái hai ba hai bốn tuổi.
- Chẳng lẽ tuổi cô ta không lớn?
Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Khương lại căng lên. Nếu tuổi của Tôn Diệu Nguyệt không lớn, vậy thì kinh khủng quá rồi. Hắn còn trẻ, nhưng đã được xem là cao thủ. Còn bà nương này, chẳng lẽ là cao thủ của cao thủ trong truyền thuyết?
Mặc dù rất muốn hỏi bà nương này tu luyện như thế nào, nhưng Giang Khương vẫn cố gắng ức chế sự hiếu kỳ của mình, không lộ ra vẻ khiếp sợ trước mặt Tôn Diệu Nguyệt.
- Chậc chậc, Sơn Trường Đại Nhân, cuộc sống này đúng là không tệ nhỉ. Có trà ngon, có mỹ nữ, còn có soái ca bên cạnh.
Giang Khương không chút khách sáo bước đến ngồi xuống, nhìn cái bình trà tử sa bốc ra mùi thơm bốn phía, liền than thở.
Tôn Diệu Nguyệt dường như đối với ngữ khí trào phúng của Giang Khương không thèm để ý, tay nâng bình trà rót cho Giang Khương một ly.
Mặc dù Sơn Trường Đại Nhân nói ra lời này, nhưng một chút uy hiếp cũng không có. Giang Khương vội rụt cổ lại, không dám nói tiếp, nâng tách trà lên uống.
- Sơn Trường Đại Nhân yên tâm đi, nhiều nhất là một tuần, tôi sẽ chuẩn bị cho cô nửa cân Thanh Tâm trà, sẽ làm cho cô hài lòng mới thôi.
- Tôi đến từ một nơi rất thần bí nhưng cường đại, thấy hai người thiên tư thông tuệ, chung quy muốn thu hai người vào làm môn hạ cho tôi. Không biết ý của hai em thế nào?
- Tôi nghĩ hai em hẳn là không hiểu khái niệm làm môn hạ của tôi như thế nào, cũng không biết thực lực cường đại là ra sao. Cho nên cũng đừng vội quyết định.
Dứt lời, cô quay sang nhìn Giang Khương:
- Giang Khương, lần đánh cuộc này anh không tệ, thắng rất đẹp. Cho nên tôi quyết định bỏ qua cho anh lần này.
Nhìn nụ cười của nữ ma đầu, Giang Khương chỉ cảm thấy da đầu của mình run lên, nhưng nếu cô đã nói như vậy, hiển nhiên là sẽ không đổi ý.
- Cảm ơn Sơn Trường Đại Nhân.
Nhìn biểu hiện của Giang Khương, Sơn Trường Đại Nhân mỉm cười, nhưng sau đó đột nhiên lạnh lùng nói:
- Anh không cần phải vội cảm ơn tôi như vậy. Mặc dù tôi nói là bỏ qua cho anh, nhưng tội chết có thể miễn tội sống lại khó tha.