“Gan to”. Đây là định nghĩa mà Giang Khương tặng cho mình.   

Nhìn hệ thống chỉ huy dần dần hình thành, mọi người đều khẩn trương hoàn thành công việc, triển khai kế hoạch phòng dịch cấp 1, Giang Khương mới biết lá gan của mình tương đối lớn.   

Không hề có kết quả xét nghiệm, chỉ dựa vào suy đoán đã xác định đây là thủ đoạn của Tôn Diệu Nguyệt. Điều duy nhất mà Giang Khương tin vào, đó chính là hoàn cảnh và khu vực diễn ra đều hoàn toàn giống với lần trước.   

- Làm thì cũng đã làm rồi, hẳn là không có sai.   

Giang Khương hít vào một hơi, ngồi nhìn các vị chuyên gia hai bên, nở nụ cười bình tĩnh, nói:   

- Sau này phải làm phiền mọi người rồi.   

- Không thành vấn đề. Chúng tôi đều dựa theo quy định, khống chế các hạng mục rất tốt.   

Một người đàn ông tóc hoa râm gật đầu, trầm giọng nói, chỉ là ánh mắt nhìn Giang Khương vẫn có sự nghi ngờ:   

- Tổ trưởng Giang, lần này cậu xác định đây là một ca bệnh dịch, cũng không cần báo cáo cấp trên xin trợ giúp?   

Giang Khương nhìn mọi người chung quanh, ai nấy cũng đều nghi hoặc giống như người đàn ông trung niên, liền lắc đầu:   

- Không cần đâu. Các vị chỉ cần làm tốt công việc mà tôi đã an bài là được rồi.   

- Được.   

Mặc dù trong lòng vẫn tràn ngập vô số nghi vấn, nhưng đối mặt với người còn có quyền uy trong lĩnh vực phòng chống dịch bệnh còn hơn Phó thủ tướng Tề, hơn nữa còn có được sự ủng hộ rất mạnh từ tỉnh, tất cả đều nhất tề gật đầu.   

- Được rồi, hội nghị giải tán. Xin mời Chủ nhiệm Vu và người của tổ nghiên cứu dịch bệnh tạm thời lưu lại một chút.   

Giang Khương nói.   

Trong thanh âm kéo ghế, mọi người đều tản đi, chỉ còn lại người đàn ông mái tóc hoa râm lên tiếng đầu tiên và hai người đàn ông trung niên khác.   

Đợi mọi người đã ra hết, cửa phòng đóng lại, Giang Khương mới nhìn ba người, mỉm cười nói:   

- Chủ nhiệm Vu, liên quan đến việc xét nghiệm và phân tích virus, kính nhờ ba vị.   

- Tổ trưởng Giang khách sáo quá rồi. Đây là chuyện mà chúng tôi phải làm.   

Thấy Giang Khương khách sáo như vậy, Chủ nhiệm Vu mỉm cười nói:  

- Nhưng Tổ trưởng Giang, khả năng nghiên cứu dịch bệnh của tỉnh Nam chúng ta vẫn còn yếu kém, hoàn toàn không thể sánh bằng Bắc Kinh. Nếu như có thể xác định là một loại dịch bệnh mới, thời gian xét nghiệm, phân tích và điều chế thuốc hẳn phải mất một thời gian dài.   

- Không thành vấn đề, chỉ cần cố hết sức là được.   

Giang Khương gật đầu nói:   

- Nhưng chuyện xét nghiệm và phân tích dịch bệnh, mọi người nhất định phải hoàn thành thật nhanh.   

Nghe Giang Khương nói, Chủ nhiệm Vu và hai người kia liếc mắt nhìn nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vốn Chủ nhiệm Vu nói như vậy, là bởi vì thực lực của phòng nghiên cứu dịch bệnh ở tỉnh Nam quả thật không cách nào so sánh với Bắc Kinh. Hơn nữa, nếu tình huống giống như lời vị Tổ trưởng Giang này đã nói, áp lực của tổ nghiên cứu dịch bệnh sẽ rất lớn. Một khi tình huống không ổn, đến lúc đó người gánh chịu trách nhiệm cũng sẽ là bọn họ.   

Nhưng bây giờ vị Tổ trưởng Giang này nói chỉ cần hết sức, mọi người tất nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Về phần xét nghiệm và phân tích virus, cũng không phải là rất khó. Với thực lực tỉnh Nam, cũng đủ trong thời gian ngắn đưa ra kết quả.   

Chủ nhiệm Vu chần chừ một chút rồi nói với Giang Khương:   

- Tổ trưởng Giang, cậu thật sự không có tư liệu về dịch bệnh này sao?   

- Không có.   

Giang Khương đáp. Hắn biết suy nghĩ trong lòng Chủ nhiệm Vu, chỉ nói:   

- Chủ nhiệm Vu không cần lo lắng về phương diện này, chỉ cần làm tốt công việc mà tôi đã nói là được.   

- Được.   

Thấy Giang Khương đã nói như vậy, sự nghi ngờ trong lòng Chủ nhiệm Vu lại càng sâu thêm vài phần. Giang Khương không có tư liệu về nó, tại sao lại dám xác định đây là một căn bệnh dịch có tính chất lây nhiễm tương đối lớn? Thậm chí còn triển khai cả kế hoạch phòng dịch cấp 1?   

Nhưng Chủ nhiệm Vu đã sống mấy chục năm, đã thành lão hồ ly, chuyện không nên hỏi sẽ không hỏi. Vừa rồi chỉ là bất đắc dĩ hỏi một câu mà thôi.   

Sau khi bước ra khỏi phòng hội nghị, Chủ nhiệm Vu liền nhận được một cuộc điện thoại.   

- Chủ nhiệm Ngô, tôi vừa mới hỏi qua, Tổ trưởng Giang dường như không rõ ràng lắm tình huống của dịch bệnh.   

- Vâng, nhưng cậu ấy nói chúng ta không cần quá mức lo lắng, chỉ cần cố hết sức là được, dường như cũng không quá khẩn trương về việc khống chế dịch bệnh.   

Chủ nhiệm Vu nhỏ giọng báo cáo tin tức mà ông vừa mới biết được từ chỗ Giang Khương.   

- Được rồi, cứ như vậy đi. Ông cứ dựa theo lời Tổ trưởng Giang đã nói mà làm. Nếu có gì lạ thường, nhất định phải báo cáo cho tôi biết.   

Một người đàn ông trung niên đeo cặp mắt kính ngồi sau bàn làm việc, sau khi cúp điện thoại, thoáng im lặng một chút rồi cầm điện thoại gọi cho một người.   

- Tỉnh trưởng, tôi là Ngô Dương Hành, tôi vừa mới nhận được điện thoại của giáo sư Vu của trung tâm nghiên cứu dịch bệnh. Ông ấy xác nhận Tổ trưởng Giang dường như cũng không có tư liệu gì về căn bệnh này.   

- Vâng, vâng, chính là như vậy, nhưng Tổ trưởng Giang hình như không quá lo lắng. Cậu ấy chỉ yêu cầu giáo sư Vu nhanh chóng xét nghiệm và phân tích virus mà thôi.   

- Đúng vậy, bởi vậy có thể thấy, Tổ trưởng Giang theo như lời giáo sư Vu đã nói, quả thật không rõ tình huống cụ thể của dịch bệnh.   

Nghe Chủ nhiệm Ngô của trung tâm kiểm soát và phòng chống dịch bệnh báo cáo lại, sắc mặt Tỉnh trưởng Bạch có chút cổ quái. Ông muốn Chủ nhiệm Ngô báo cáo tình huống, bất quá chỉ là muốn xác nhận mức độ nghiêm trọng của nó. Nhưng tin tức truyền đến lại khiến ông mơ hồ. Ông thật sự không rõ Giang Khương làm như vậy là có ý gì. Nghĩ đến đây, Tỉnh trưởng Bạch không nhịn được mà thở dài.   

Lúc này, vẻ mặt của Chủ nhiệm Ngô cũng tràn đầy nghi hoặc. Sau khi nghe Tỉnh trưởng Bạch thở dài, không nhịn được liền hỏi:   

- Tỉnh trưởng, kế tiếp chúng ta phải làm sao?   

- Cứ tiếp tục dựa theo yêu cầu của Giang Khương mà làm. Cậu ta muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó. Có vấn đề gì nghiêm trọng thì báo cáo lại cho tôi.   

Cúp điện thoại, Tỉnh trưởng Bạch dựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn trần nhà, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc:   

- Giang Khương, rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?   

Tỉnh trưởng Bạch im lặng một hồi, rốt cuộc thở dài nói:   

- Thôi, dù sao cũng chỉ có ba ngày. Tôi cũng chỉ có thể giúp cậu được nhiêu đó thôi.   

Một đêm rất nhanh trôi qua. Cả khoa Nhi đều đã được phong tỏa. Tất cả những người có ý định tiến vào cũng đều bị cảnh sát mặc thường phục im lặng mang đi phối hợp điều tra. Một số người bệnh khác thì đều được lấy lý do là đã đầy giường mà chuyển sang bệnh viện khác.   

Dưới sự khống chế một cách chu đáo, tin tức khoa Nhi bị phong tỏa cũng không bị truyền ra ngoài. Nhưng Giang Khương biết tình huống này cũng sẽ không duy trì được lâu. Cho dù có ngành tuyên truyền toàn lực phối hợp, theo như lời Tỉnh trưởng Bạch đã nói, nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế được ba ngày thôi, xem như đã không tệ rồi.   

Cả đêm không ngủ, Giang Khương tranh thủ gọi một cuộc điện thoại cho Viện trưởng Lưu, nói có việc phải rời khỏi trạm y tế ba ngày.   

Viện trưởng Lưu nhận được điện thoại của Giang Khương liền choáng váng, nhưng ông cũng biết Giang Khương không chịu sự quản lý của ông, đành phải đau khổ mà đồng ý.   

Giang Khương suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Trương. Nghe Giang Khương nói có việc quan trọng cần về Bắc Kinh vài ngày, mặc dù bất mãn việc Giang Khương chạy loạn, nhưng cũng biết không có cách nào giữ hắn, đồng thời cũng đang ước Giang Khương đừng gây thêm loạn cho ông ta, lúc này liền vội đồng ý.   

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Giang Khương hít một hơi thật sâu. Bây giờ bệnh nhân nhiễm căn bệnh này đang có gần mười người. Các phương diện phòng ngừa đã hoàn thành. Kế tiếp chính là lúc hắn xuất lực.   

Mặc dù có chút khó khăn, nhưng phải thử mới được. Nhiều nhất không được nữa thì nhận thua, hoặc hướng nội viện cầu cứu. Về phần hậu quả, Giang Khương dựng thẳng thắt lưng, ánh mắt tràn đầy kiên nghị. Đàn ông mà, có gì đáng sợ đâu chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play