- Cái gì? Tiếp tục hạ độc?   

Giang Khương cau mày nhìn gương mặt lạnh nhạt của đối phương, xác nhận đối phương không phải nói đùa, liền trầm giọng nói:   

- Không biết Sơn Trường Đại Nhân định hạ độc như thế nào?   

- Đương nhiên là giống như lần trước. Nếu không, làm sao mà gọi là công bằng?   

Sơn Trường Đại Nhân nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự quái dị:   

- Thế anh nói như thế nào?   

- Công bằng? Công bằng cái rắm. Cái này mà gọi là công bằng?   

Sau khi rời khỏi trà lâu Vân Thanh, sắc mặt Giang Khương có chút tái xanh, không nhịn được thấp giọng nói thầm:   

- Con bà nó. Người hiền thì bị người ta bắt nạt, ngựa hiền thì bị người ta cỡi.   

Phát tiết lửa giận trong người, Giang Khương quay đầu nhìn bảng hiệu “Trà lâu Vân Thanh”, không nhịn được mà gõ vào đầu của mình.   

- Không cho phép tìm nội viện giúp đỡ. Không cho phép nói chuyện đánh cuộc với nội viện. Con mẹ nó, tôi phải giải quyết làm sao đây?   

- Nếu người của nội viện đến đây, con bà nó, cô đã chết trong tay họ rồi, còn dám uy hiếp tôi. Có loại người như vậy sao?   

Nhớ đến điều kiện mà Sơn Trường Đại Nhân nói vừa nãy, Giang Khương hận đến nghiến răng.   

Mặc dù thời gian vẫn còn sớm, nhưng Giang Khương cũng không trở lại phòng khám của Hồ lão, trực tiếp đón xe về phòng làm việc.   

Ngồi trên xe taxi, nhìn cổng trường đại học Đông Nguyên, Giang Khương móc điện thoại gọi hai cuộc điện thoại.   

- Ừ, không có việc gì đâu, gọi hỏi xem em đang làm gì. Ừ, hai ngày này khí lậu rất lạnh, đừng chạy loạn bên ngoài, ngoan ngoãn ở lại trường. Nhớ đừng tắt máy điện thoại. Hả, à không có gì. Anh định khi nào có thời gian thì mời em ăn cơm. Đừng tắt máy, đừng chạy loạn, nhớ chưa? Được, được.   

Nghe bên kia truyền đến tiếng tút tút, Từ Thanh Linh nhìn điện thoại trong tay, ánh mắt mở to đầy nghi hoặc, không biết tại sao Giang Khương lại gọi điện thoại nói như vậy.   

Nhưng tâm trạng của cô lại rất vui, thậm chí còn không nhịn được mà nở nụ cười. Bởi vì cô nghe ra được sự quan tâm của Giang Khương đối với cô.   

- Được rồi, không ra, ngoan ngoãn ở lại trường chờ anh mời em ăn cơm, được chưa?  

Lý Tiểu Vũ nhìn điện thoại trong tay, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Suy nghĩ của cô đơn giản hơn nhiều. Nếu Giang Khương đã dặn dò cô như vậy, vậy thì cô cứ an tâm ở lại trong trường.   

Gọi điện thoại xong, Giang Khương xem như yên tâm được một chút, sau đó trước mắt lại hiện lên gương mặt diễm lệ, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Sơn Trường Đại Nhân hẳn là người của Cổ môn không sai.   

Nhưng thực lực của cô ta rốt cuộc mạnh bao nhiêu? Sơn Trường Đại Nhân có thân phận như thế nào ở Cổ môn? Nghe qua hẳn là địa vị không thấp. Hơn nữa, dựa theo khí thế khiến người ta phải hoảng sợ của cô, tuyệt đối không thể nào thấp được.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương thở hắt ra. Tuy nói không thể cầu viện nội viện, nhưng điều tra tư liệu của đối phương hẳn là không thành vấn đề.   

Trở lại phòng làm việc, vừa mới đút đầu vào đã nhìn thấy Chủ nhiệm Trương. Thấy Giang Khương tiến vào, gương mặt Chủ nhiệm Trương cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Y thật không ngờ, Giang Khương mỗi ngày nhàn rỗi chạy loạn bên ngoài, đến cả tối cũng không trở về, tại sao hôm nay lại quay về phòng làm việc vào lúc này?   

- Giang Khương, cậu về rồi sao? Tôi thấy cậu nhàn rỗi như vậy, như vậy đi, nếu là tới thực tập, vậy ngày mai cậu bắt đầu ngồi chẩn bệnh ở trạm y tế. Gần đây số lượng người bệnh thật sự là rất ảm đạm. Viện trưởng Lưu bắt đầu có chút đau đầu.   

Chủ nhiệm Trương nhìn Giang Khương, vẻ mặt nghiêm túc:   

- Dù sao, thay vì cậu đến phòng khám Khánh Nguyên, chi bằng thành thật ngồi ở đây. Cậu là người của trạm y tế, mỗi ngày lại chạy đến phòng khám Khánh Nguyên để chẩn bệnh, đúng là khó coi. Nếu Viện trưởng Lưu đã nói đến như vậy, cậu cũng nên ở lại chỗ này khám bệnh đi, hiểu chưa?   

- Vâng, vâng. Tôi sẽ ở lại đây.   

Mặc dù không quá nguyện ý, nhưng Giang Khương cũng không có tâm trạng tranh cãi với Chủ nhiệm Trương. Bây giờ hắn chỉ muốn biết rốt cuộc Sơn Trường Đại Nhân là nhân vật như thế nào.   

Gật đầu xong, Giang Khương trở lại phòng của mình.   

Thấy Giang Khương đồng ý một cách lưu loát, Chủ nhiệm Trương có chút nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Giang Khương, khẽ hừ một tiếng:   

- Tiểu tử này lại định gây chuyện gì nữa vậy?   

Về lại phòng của mình, Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút rồi móc điện thoại ra gọi.   

- Xin chào, đây là trạm y tế ngã tư Long Hưng, xin hỏi có thể giúp được gì cho ngài không?   

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, Giang Khương thở hắt ra, nói:   

- Xin chào, tôi là y sĩ thực tập Giang Khương, bây giờ đang cần trợ giúp của tổ tình báo.   

- Vâng, xin chờ một lát.   

Giọng nữ bên kia cũng không có bất cứ do dự nào, nói xong một câu, chờ hai ba giây, sau đó đã nghe thấy tiếng trả lời:   

- Vâng, nghiệm chứng giọng nói đã xong, đã xác nhận thân phận, y sĩ thực tập Giang Khương, tôi đã chuyển yêu cầu của anh đến tổ tình báo.   

Tút tút! Nghe bên kia truyền đến thanh âm đổ chuông, rất nhanh đã có một giọng nói vang lên:   

- Xin chào, y sĩ thực tập Giang Khương, tôi là Lý Cường, thành viên tình báo cấp 2 của tổ tình báo, xin hỏi có thể giúp được gì cho cậu?   

- Xin chào, tôi muốn kiểm tra một chút, tư liệu về Sơn Trường của Cổ môn.   

Giang Khương lần đầu tiên nhờ đến tổ tình báo cung cấp tư liệu, cũng không quá quen thuộc, trực tiếp hỏi thẳng đối phương vấn đề mà mình muốn hỏi.   

- Sơn Trường của Cổ môn?   

- Vâng.   

Nghe giọng nói của đối phương hiện lên sự kinh ngạc, Giang Khương trầm giọng xác nhận.   

- Được.   

Nghe tiếng gõ bàn phím bên kia, sau đó giọng nói của đối phương vang lên:   

- Y sĩ thực tập Giang Khương, căn cứ vào quyền hạn của cậu, tôi đã tìm được tư liệu liên quan đến Sơn Trường Cổ môn.   

- Cổ môn phân thành nội môn, ngoại môn. Trong đó, Sơn Trường là chức vụ cao nhất, đứng sau Chính phó môn chủ, có quyền lực cực cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play