- Xin chào, y sĩ Giang Khương. Đây là dược liệu mà anh đặt mua. Xin mời anh kiểm tra hàng.
Một người mang theo nụ cười vừa hâm mộ lẫn kính nể hai tay đưa một cái rương nhỏ đến trước mặt Giang Khương. Y làm việc tại phòng quản lý dược liệu nhiều năm rồi, chuyển dược liệu thượng phẩm đến tay người mua cũng không ít. Nhưng đây là lần đầu tiên đưa hàng đến cho một y sĩ tam phẩm. Hơn nữa còn là hai loại dược liệu thượng phẩm. Nên biết rằng, bỏ ra số tiền lớn đến như vậy, ngoại trừ cấp bậc y sư, cho đến bây giờ chưa hề thấy ai mua, chứ đừng nói chi đến y sĩ tam phẩm.
Nhưng vị trước mắt này mới gia nhập Thiên Y Viện không lâu, nhưng lại có phách lực và thủ bút đến như vậy, quả thật không đơn giản.
Giang Khương nhìn hai ống dung dịch và hai Hồng Vân Quả được đặt trong một cái rương tinh xảo cùng với một số dược liệu trong một cái rương bình thường, mỉm cười hài lòng, sau đó ký tên vào hóa đơn.
Sau khi người của phòng quản lý dược đi rồi, Giang Khương mới cầm lấy lọ Linh Tuyền Nhũ đưa lên trước mặt để quan sát.
Hắn không sợ Linh Tuyền Nhũ này là giả. Ở Thiên Y Viện, người của phòng quản lý dược liệu tuyệt đối không có khả năng để xảy ra vấn đề này.
Thuốc đã có, công việc sau đó chính là mang cho sư phụ nhờ luyện chế. Mặc dù đã có rương giữ nhiệt, nhưng nếu giữ lâu, dược hiệu cũng sẽ mất đi một ít. Hiển nhiên nên sớm luyện chế thành thuốc cho rồi.
Lúc này La lão đang ở trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu cách điều chế một loại thuốc mới, thấy Giang Khương ôm cái rương nhỏ như bảo bối bước vào, gương mặt liền mỉm cười. Ông như thế nào không biết Giang Khương đang định làm cái gì.
Lập tức tiếp nhận cái rương trong tay Giang Khương, sau đó phất tay đuổi giống như đuổi ruồi:
- Được rồi, mau bỏ đó rồi trở về học đi. Nếu không học hết mấy y học cơ sở đó, cái mặt già này của tôi chẳng biết để vào đâu đâu.
- Vâng, vâng, con biết rồi.
Thấy sư phụ đuổi mình như đuổi ruồi, mặc dù da mặt của Giang Khương rất dày nhưng cũng không khỏi đỏ lên, nhìn Vương Mịch đang cười tủm tỉm, vội vàng đi ra ngoài.
Dù sao hắn ở đây cũng không giúp được gì, chi bằng đi làm chuyện của mình thì hay hơn. Hắn cũng đã tiêu tốn thời gian quá nhiều rồi. Mặc dù đại đa số thời gian đều dùng làm những chuyện thích đáng, nhưng kéo dài mãi như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Lập tức trở về phòng của hắn, yên ổn học tập. Gần đây hắn đã học đến phần cuối cùng nhất của y học cơ sở, gien di truyền học.
Đây là phần mà hắn ít hiểu biết nhất. Trên cơ bản cũng chỉ xem qua có một quyển sách cơ sở mà thôi, bây giờ miễn cưỡng cũng có thể xem hiểu được một chút.
Cho nên, hắn học phần cuối cùng này hơi bị cực. Cũng không phải là hắn học không thông, mà là nó liên quan dính dáng đến nhiều thứ. Trong trí nhớ của Tổ sư gia cũng không có khả năng chứa hết những thứ này. Cho nên hắn phải học lại từ đầu.
- Cấu trúc tế bào của người...DNA...
Giang Khương lẩm bẩm những từ ngữ này, ánh mắt hiện lên ánh sáng. Từng tế bào phân liệt, sinh sản, hình thành hệ tế bào tinh khiết, sau đó tạo thành một cơ thể người hoàn chỉnh.
Khái niệm như vậy làm cho Giang Khương có chút kỳ quái. Dựa theo khái niệm, chỉ cần có đủ năng lượng và hoàn cảnh thích hợp, một người đã chết cũng có thể sống lại. Điều phiền phức duy nhất chính là người sống lại chẳng khác nào trẻ con mới sinh, không có trí nhớ ban đầu.
Đương nhiên, Giang Khương biết đây là một khái niệm nhân bản. Nhưng nhân bản đi ngược lại đạo đức thí nghiệm. Thiên Y Viện tất nhiên cũng đã nghiên cứu qua phương diện này, nhưng chỉ giới hạn trong động vật mà thôi.
Trong lúc Giang Khương đang đắm chìm trong kiến thức về gien di truyền học. Ở Bắc Kinh, vị lão nhân không ngừng nhận được tư liệu mới về tổ điều tra Tây Bắc gửi đến.
- Kế hoạch Cô Lang đã được tiến hành nhiều năm, phái ra một đội ngũ binh lính đặc chủng tinh nhuệ hơn ba chục người, tiến hành tác chiến ở một số lục địa, bao gồm Nepal, Mỹ, Pháp, Anh, Gambia, Haiti....Mãi cho đến năm ngoái mới ngừng lại. Sau khi đội ngũ hoàn thành nhiệm vụ, có hai người còn sống thì bị mai phục.
Nhìn báo cáo mới nhất, mày của lão nhân nhướng lên. Ông không nghĩ đến lại có chuyện vi phạm quân pháp và quy định nghiêm trọng như vậy xuất hiện.
Hơn ba mươi binh linh đặc chủng tinh nhuệ lại ra nước ngoài tác chiến mà không có bất kỳ một sự phê chuẩn nào của quân ủy, cũng không thông báo cho quân ủy biết. Thậm chí còn duy trì cả mấy năm, đi qua hơn mười một quốc gia. Nếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, đó chính là mâu thuẫn ngoại giao không cách nào thu dọn được, thậm chí mức độ nghiêm trọng sẽ dẫn đến chiến tranh.
Sau khi đọc hai câu cuối cùng, vẻ phẫn nộ trên gương mặt lão nhân lại càng nhiều. Ba mươi chiến sĩ tinh nhuệ của Trung Quốc, bởi vì tư dục của đám người Trương Minh Bác, toàn bộ chết trận ở nước ngoài. Còn những chiến sĩ còn sống sót, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại bị chết trong tay người nhà.
Lão nhân nhìn vào danh sách các chiến sĩ mà tổ điều tra Tây Bắc đã điều tra ra được, ngực phập phồng vì giận. Đây đều là tinh anh của quốc gia, thế mà lại...
Lão nhân thống khổ nhắm hai mắt, dựa lưng vào ghế, mãi mới bình phục lại.
Sau khi bình ổn lại tâm trạng, ông cầm bản báo cáo lên lần nữa, đảo qua danh sách các chiến sĩ tử trận. Khi ánh mắt xẹt qua cái tên Dương Bảo Cường, ánh mắt của ông có chút ngưng lại. Cái tên này dường như rất quen.
Lão nhân cau mày suy nghĩ một chút, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra cái tên này là ai, đã xuất hiện ở chỗ nào.
Nhưng ông biết rất rõ, có thể làm cho ông ấn tượng, nhất định là một chuyện nào đó đã xuất hiện qua. Hơn nữa, lão nhân mơ hồ cảm giác được cái tên này có chút quan trọng. Mặc dù không dám xác định, nhưng ông vẫn ấn nút gọi thư ký vào:
- Tiểu Trương, hãy giúp tôi điều tra một người tên Dương Bảo Cường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT