Về chuyện ở quân khu Tây Bắc, ngoại trừ vị lão nhân cao nhất trong tổ bảy người, những người còn lại không có quyền nhúng tay vào. Thậm chí tất cả đều không muốn nhúng tay. Nhưng lần này, chuyện xảy ra lớn đến như vậy, Dương lão cũng đã nói như thế, nếu cần mọi người trợ giúp, ai nấy cũng nguyện ý mà làm.
Tây Bắc là một quân khu lớn, lần thay máu này đã thay hết vài vị trí cao tầng, cộng thêm mấy vị trí thấp một chút, tổng cộng lại cũng có được tám người.
Mặc dù thành viên của tổ bảy người chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của quân đội, nhưng phía sau người nào mà chẳng liên quan đến quân đội? Bây giờ có cơ hội, mặc dù không thể ra tay hỗ trợ, nhưng vẫn có thể tranh thủ tranh một vị trí cho người của mình. Vị trí này, bất luận giao cho ai, đều khiến người ta phải đỏ mắt.
Dù sao, chuyện xảy ra lớn như thế, bên phía Tây Bắc vẫn tương đối yên tĩnh. Nhưng những người liên quan đến lại không nhàn rỗi. Khi phạm vi được kéo rộng ra, đến lúc đó người nào cũng có cơ hội dính mưa móc. Cho nên, tất cả mọi người đều tận sức lực đẩy một cái. Dù sao cũng chỉ là động miệng lưỡi, chứ ngày thường làm sao có cơ hội nhúng tay vào chuyện của quân đội.
Rất nhanh, dưới sự thôi động của mọi người, quân khu Tây Bắc phải thay máu là không thể tránh khỏi.
Sự kiện ám sát tạm thời đã được định, cuộc họp vốn nặng nề cuối cùng cũng kết thúc trong vui vẻ.
Dương lão cũng thở phào nhẹ nhõm, bước theo sau mọi người rời khỏi phòng họp. Tuy ông biết việc này có liên quan đến Giang Khương không lớn, nhưng Dương lão vẫn cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy.
Cho nên, khi mọi người không đem lực chú ý tập trung lên người Giang Khương, cũng làm cho Dương lão thoáng yên tĩnh một chút, trong lúc đang định trở về phòng gọi điện thoại cho Giang Khương, vừa mới bước đến cửa đã nghe phía sau truyền đến một thanh âm:
- Lão Dương, đến chỗ của tôi uống chén trà nhé.
- Ồ, thật sự là trà ngon.
Nhấp một ngụm trà, cảm nhận được hơi thở tươi mát, đánh bay cảm giác nặng nề của cuộc họp vừa rồi, Dương lão hài lòng khen tặng một câu.
Nhìn biểu hiện của Dương lão, lão nhân khẽ hừ một tiếng:
- Lần trước không phải đã cho anh nửa cân sao? Đừng đánh chủ ý lên trà của tôi nữa. Không có đâu.
- Ai nói tôi có chủ ý chứ? Tôi chỉ là cảm thán một câu thôi mà.
Bị lão nhân phá hỏng suy nghĩ của mình, Dương lão chẳng những không xấu hổ, mà còn cười hắc hắc:
- Anh tìm tôi có việc gì?
- Ừm.
Lão nhân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dương lão, chần chừ một chút rồi nói:
- Anh cho rằng việc này có liên quan đến Giang Khương hay không?
- Sao?
Dương lão sửng sốt.
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của lão nhân, liền ý thức được, xem ra cũng không phải chỉ có một mình ông nghĩ đến khả năng này.
- Mấy ngày trước, Giang Khương cũng đã rời khỏi Bắc Kinh, hơn nữa cậu ấy cũng rất am hiểu ngân châm.
Lão nhân vừa nói vừa nhìn Dương lão.
Trong lòng Dương lão cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, chỉ yên lặng nhìn lão nhân. Ông muốn biết tại sao lão nhân này lại có suy nghĩ như vậy? Hay là có ý gì khác?
- Tôi đã hỏi y sĩ Lâm của Thiên Y Viện, người am hiểu châm thuật ở Thiên Y Viện cũng không ít. Nhưng người có thể đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực thì không nhiều lắm. Về phần có thể đạt đến tình huống đó thì phải có trình độ cực cao mới có thể làm được. Anh ta đã từng nói châm thuật của Giang Khương cũng cực kỳ đặc sắc, hơn nữa bài danh cũng tương đối cao.
Lão nhân không nhanh không chậm nhìn Dương lão nói:
- Lão Dương, tôi cũng biết Giang Khương cũng không quá có khả năng này, nhưng trước mắt mà nói, Giang Khương là có hiềm nghi nhất.
Sắc mặt Dương lão dần dần ngưng trọng. Lời của lão nhân nói, ông cũng hiểu được. Hiềm nghi của Giang Khương là lớn nhất. Nếu lão nhân đã hỏi qua y sĩ của Thiên Y Viện, vậy thời gian Giang Khương rời khỏi Bắc Kinh, không sai biệt lắm là có 50% đến Tây Bắc. Nếu không, không có khả năng trùng hợp như vậy.
Nhìn Dương lão trầm ngâm, lão nhân thở dài:
- Mặc kệ thế nào, chuyện này đều phải điều tra. Nếu không phải Giang Khương thì tốt, nhưng nếu đúng, chúng ta cũng biết chuyện sẽ phải làm như thế nào.
Nói đến đây, lão nhân lại đưa mắt nhìn Dương lão, nói:
- Dù sao lai lịch của Giang Khương vẫn có chút không rõ ràng. Mặc dù cậu ấy đã cứu anh, nhưng chúng ta phải điều tra cho rõ thì mới có thể yên tâm hơn. Bây giờ cậu ấy còn là thành viên của Thiên Y Viện, lại càng không thể khinh thường.
Dương lão gật đầu. Lão nhân nói không sai. Đối với tình huống như vậy, ông hiển nhiên phải phân biệt nặng nhẹ.
Thấy Dương lão gật đầu, lão nhân mỉm cười, sau đó không nhắc lại vấn đề này nữa. Có thể ngồi lên vị trí này, cũng không cần phải nói nhiều.
Khi hai vị lão đồng chí đang chú ý đến vấn đề này, có một người phụ nữ đang nổi điên.
Hà Quyên đứng cách trạm y tế ngã tư Long Hưng, nhìn chằm chằm vào trạm y tế, rõ ràng có chút phát điên.
La Hưng Bảo và Ngô Cường Quân ở đằng sau cô cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình đằng trước, sợ làm tức giận ai đó đang nổi điên. Dạo gần đây, cơn tức của Tổ trưởng ngày một nhiều hơn, chính là một thùng hỏa dược. Ai dám trêu chọc cô, người đó chính là xui xẻo.
Nhưng khi hai người không lên tiếng, hy vọng lửa không lan đến mình, rốt cuộc Tổ trưởng Hà đã bạo phát.
- La Hưng Bảo.
Nghe tổ trưởng đại nhân gọi, La Hưng Bảo giật thót mình, vội vàng thẳng thân hình, lớn tiếng đáp:
- Có.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Anh nói cho tôi biết rốt cuộc đây là chỗ nào?
Hà Quyên nghiến răng nhìn chằm chằm La Hưng Bảo, lạnh giọng nói.
La Hưng Bảo khó khăn nuốt nước miếng, nghiêm túc đáp:
- Báo cáo tổ trưởng, đây là địa điểm giám sát mục tiêu của chúng ta, quả thật là trạm y tế ngã tư Long Hưng Kim Lăng.
- Nếu chỉ là một trạm y tế, tại sao chúng ta lại không vào được?
Hà Quyên tức giận nói.
- Người ta không cho chúng ta vào.
La Hưng Bảo thành thật đáp.
Tổ trưởng Hà rõ ràng không hài lòng với câu trả lời như vậy:
- Chúng ta là tiểu tổ hành động của Bộ An ninh Quốc gia, tại sao chúng ta lại không được vào?
- Không biết.
Nhớ đến hai lần lẻn vào thất bại, La Hưng Bảo cũng cảm thấy khó hiểu. Đường đường là thành viên tiểu tổ hành động của Bộ An ninh quốc gia, nhưng ngay cả một trạm y tế cũng không vào được. Thật là quá mất mặt.
- Anh không tra ra được lai lịch của trạm y tế đáng chết này sao?
Nghe tiếng quát the thé của Hà Quyên, gương mặt vặn vẹo, rõ ràng là đã bắt đầu mất đi khống chế, khiến cho La Hưng Bảo và Ngô Cường Quân muốn phát ngất, nhưng hai người lại không dám che lỗ tai. Ai cũng biết Hà Quyên đang mất khống chế, nếu để cho cô ta hoàn toàn mất khống chế, sợ không thể thu thập được. Bây giờ chỉ còn chờ sau khi Tổ trưởng phát tiết xong sẽ trở lại bình thường.
Quả nhiên, sau khi Hà Quyên thét lên chói tai với La Hưng Bảo, vẻ mặt phẫn nộ dần dần hòa hoãn lại, nhìn chằm chằm vào La Hưng Bảo, chờ y trả lời.
- Tổ trưởng, tôi đã gửi lời mời cấp trên hiệp trợ điều tra, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có hồi báo.
La Hưng Bảo cố nén cảm giác phát ngất, vội vàng trả lời.
- Còn chưa có? Anh gửi đi khi nào?
- Ngày hôm trước.
La Hưng Bảo không dám chần chừ.
- Được, để tôi gọi điện thoại hỏi. Tôi không tin chỉ có một trạm y tế cũng có thể ngăn được tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT