Hai cảnh sát quan sát Giang Khương, một trong hai người khách khí hỏi:
- Anh là Giang Khương?
- Đúng... Tôi là Giang Khương...
Giang Khương lạnh nhạt cười gật đầu nói.
Thấy Giang Khương gật đầu, hai cảnh sát liếc nhau, sau đó một trong hai người gật đầu, nói:
- Được... có người tố cáo anh cố ý gây thương tích. Xin mời anh đi theo chúng tôi...
Một cảnh sát khác đưa còng tay ra định còng tay Giang Khương lại.
Giang Khương nhướng mày, tay phải nhẹ nhàng vùng, đẩy chiếc còng tay kia ra, lãnh đạm nói:
- Xin hỏi các anh đang bắt giữ người sao?
- Hì... Thằng nhãi, mày còn dám phản kháng à?
Cảnh sát nọ thấy tay mình bị Giang Khương tiện tay hất đi, hai mắt trừng lớn, sắp nổi bão.
Hai mắt Giang Khương lạnh lùng, nhìn hai người, trầm giọng quát:
- Tôi hỏi các anh, muốn bắt giữ người sao?
Hai cảnh sát nghe thấy Giang Khương trầm giọng liền cảm thấy trong lòng phát lạnh, đặc biệt là viên cảnh sát cầm còng tay đã bị sát khí trong mắt Giang Khương dọa cho bước thụt lùi.
Lúc này, Hồ lão y sư bên trong cũng phát hiện có chuyện bất thường liền đứng dậy đi nhanh tới. ông nhìn hai viên cảnh sát, biến sắc, trầm giọng nói:
- Các anh định làm gì?
Lúc này viên cảnh sát kia mới hoàn hồn, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo bức người của Giang Khương, lại nhìn Hồ lão y sư, ho khan một tiếng, sau đó mới tươi cười nhìn Hồ lão y sư nói:
- Hồ y sư... có người tố cáo Giang Khương cố ý gây thương tích. Chúng tôi chỉ tuân lệnh đến đưa Giang Khương về đồn để tiếp nhận điều tra!
- Ồ?
Hồ lão y sư nhướng mày, sau đó lập tức hiểu ra, trầm giọng nói:
- Là tên họ Trương kia? Trương Chí?
- Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm... Giang Khương, đi theo chúng tôi một chuyến!
Lúc này viên cảnh sát này đã khách sáo hơn. Viên cảnh sát cầm còng tay đứng cạnh cũng hừ khẽ một tiếng, nhưng không dám còng Giang Khương nữa.
- Các anh bảo tôi hợp tác điều tra thì được... Nhưng nếu không có lệnh bắt người, thì xin đừng đem thứ đồ chơi kia ra dọa người!
Giang Khương lãnh đạm hừ khẽ.
Sau đó hắn quay đầu cười nhạt, nói với Hồ lão y sư:
- Thầy... con đi với họ một chuyến!
Lúc này vẻ mặt Hồ lão y sư vô cùng phẫn nộ. Ông nghe Giang Khương nói vậy liền hít sâu một hơi:
- Được. Giang Khương con đi chung với họ đi... Yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu!
Giang Khương cười cười, sau đó liền cởi trang phục làm việc, treo ở sau cửa.
Ông cụ kia đang đứng bên cạnh lúc này vẻ mặt phẫn nộ nhìn mấy viên cảnh sát, nói:
- Các cậu làm gì vậy? Bác sĩ Giang tốt như vậy, tại sao lại bắt cậu ấy?
- Đúng đúng... Sao các anh lại bắt bác sĩ Giang? Hôm qua chúng tôi đều có mặt, đều nhìn thấy rõ. Tên họ Trương kia đánh Hồ y sư trước... hơn nữa còn đánh cả người khác, cho nên bác sĩ Giang mới ra tay. Chúng tôi có thể làm chứng!
Ở đây có hai bệnh nhân hôm qua cũng có mặt lúc này đều lần lượt đứng dậy, phẫn nộ nói.
- Chúng tôi chỉ làm theo lệnh cấp trên đưa xuống, tình hình cụ thể phải về đồn mới biết được...
Lúc này viên cảnh sát kia nói chuyện đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Giờ y đã phát hiện Giang Khương này không phải quả hồng mềm. Giờ chỉ có đưa đối phương trở về đồn trước thì mới không cần phải lo lắng.
Lúc này Giang Khương đã treo xong y phục làm việc, liền cười cười nói:
- Được rồi... Đi thôi, tôi đi cùng các anh một chuyến...
Nhìn Giang Khương đi theo hai viên cảnh sát ra ngoài, Hồ lão y sư đi theo sau. Những bác sĩ và y tá khác của phòng khám đều đuổi the, nhìn Giang Khương lên xe. Tất cả mọi người đều biết chắc chắn chỉ có chuyện hôm qua mới khiến Giang Khương rơi vào hoàn cảnh hiện nay.
Cả đám ai nấy đều lo lắng nhìn theo, sau đó quay sang nhìn Hồ lão y sư. Hồ lão y sư đứng ở cửa, xanh mặt, đột nhiên trầm giọng nói:
- Giang Khương... Ta sẽ nhanh chóng nghĩ cách đưa con ra, chắc chắn sẽ không sao đâu!
Giang Khương cười gật đầu. Hắn không chút nghi ngờ lời của Hồ lão y sư, sau đó quay người lên xe.
Hai cảnh sát nhìn thấy Giang Khương lên xe liền đóng “bịch” cửa xe lại, không dám dừng lấy một khắc nhanh chóng lái xe đi.
Hai người nhìn Giang Khương qua gương chiếu hậu, sau đó liếc nhìn nhau rồi nở nụ cười lạnh. Ở ngoài mọi người sẽ chú ý đến mày, nhưng mày đã lên xe rồi, đợi đến đồn rồi, xem thằng nhãi mày còn có thể ngang ngược nữa không? Đến lúc đó chẳng phải để bọn tao mặc sức chà đạp sao?
Lúc này một cảnh sát lái xe, còn người kia thì bắt đầu gọi điện thoại:
- Đồn trưởng Vương, chúng tôi đã bắt được rồi, vâng... sẽ lập tức trở về đồn!
Sau khi ngắt điện thoại, viên cảnh sát này cười âm hiểm nhìn Giang Khương đang ngồi sau, sau đó không hề e dè nói với viên cảnh sát đang lái xe:
Giang Khương ngồi ở phía sau, nhìn bộ dạng của hai viên cảnh sát, lập tức thầm cười lạnh. Hắn biết lần này đối phương hạ quyết tâm muốn ra tay đối phó mình, nhưng hắn cũng không lo lắng lắm. Hắn dám đảm bảo, sẽ nhanh chóng có người đến cứu mình thôi. Hơn nữa, lần này tên Đồn trưởng Vương kia sợ là xui xẻo rồi.
Xe cảnh sát lăn bánh tến thẳng vào đồn cảnh sát. Sau đó, hai viên cảnh sát liền đưa Giang Khương vào một tòa lầu, rồi đẩy hắn vào trong phòng thẩm vấn.
- Vào đi!
Viên cảnh sát lúc đầu cầm còng tay kia cười âm hiểm với Giang Khương.
Giang Khương mỉm cười, nhìn tấm biển trên cửa phòng thẩm vấn. Sau đó, hắn lại nhìn viên cảnh sát kia, cười nói:
- Các người nghĩ cho kỹ đi, tôi vào đó rồi, đến lúc muốn mời tôi ra e là không dễ đâu đấy!
- Phì... Thằng ranh, tới đây rồi mà mày còn dám mạnh miệng!
Viên cảnh sát này đẩy mạnh Giang Khương vào trong.
Giang Khương nhẹ nhàng vung tay lên, chụp lấy cổ tay viên cảnh sát, nhẹ nhàng đẩy rồi gập lại. Ngay lập tức viên cảnh sát kêu lên một tiếng bi thảm, rồi quỳ rạp xuống đất.
- Mày làm gì vậy... tấn công cảnh sát à?
Viên cảnh sát bên cạnh biến sắc, đưa tay rút súng ra, chỉ về phía Giang Khương hét lên:
- Buông tay!
Giang Khương mỉm cười, nheo mắt nhìn khẩu súng trong tay viên cảnh sát, lãnh đạm nói:
- Chưa mở chốt an toàn kìa!
Viên cảnh sát này lại biến sắc, nhìn khẩu súng trong tay, sau đó lại nhìn Giang Khương đang cười lãnh đạm, khó khăn nuốt nước miếng, sau đó run run nói:
- Giờ mày chỉ có tội cố ý gây thương tích. Nếu như mày còn không buông tay, tức là tấn công cảnh sát... Mảy nghĩ cho kỹ đi, đây là đồn cảnh sát... không thể làm bậy đâu!
Giang Khương cười khẽ một tiếng, sau đó lại nhìn viên cảnh sát đang bị mình bẻ cổ tay quỳ trên mặt đất không ngừng kêu rên thảm thiết. Hắn chậm rãi nói:
- Lần sau còn dám đưa tay về phía tôi, tôi không đảm bảo cánh tay này của anh còn có thể dùng được nữa không đâu!
Sau đó hắn nhẹ nhàng buông cổ tay viên cảnh sát này ra.
Lúc này viên cảnh sát này mới ôm cổ tay, hít một hơi lạnh,lăn lộn bò dậy từ trên mặt đất.
Viên cảnh sát này nhìn khuôn mặt đầy ý cười nhàn nhạt, cả những lời lẽ chứa sát khí của Giang Khương ban nãy trong lòng lạnh run. Mặc dù y không cảm thấy người thanh niên nho nhã này có chỗ nào đáng sợ, nhưng y vẫn cảm thấy đôi mắt của đối phương như thanh kiếm sắc bén, vừa nhìn đã khiến y lạnh run trong lòng, làm y không dám nghi ngờ những lời đối phương nói ban nãy là giả...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT