Núi Kilimanjaro tọa lạc ở khu vực phía đông Tanzania Châu Phi, được xưng là nóc nhà của Châu Phi, bao gồm ba ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động: Kibo, Mavensi và Sheila, diện tích khoảng 760 km vuông, độ cao 5892 mét so với mặt nước biển, được xem là điểm cao nhất ở Châu Phi.   

Giang Khương ở Châu Phi một khoảng thời gian tương đối dài, đối với địa hình Châu Phi tương đối quen thuộc. Sau khi trở lại phòng làm việc, hắn thoáng trầm ngâm, nhớ lại tình huống ở núi Kilimanjaro.   

Mặc dù nơi này có phong cảnh không tệ, nhưng đột nhiên Hải Viên chạy đến núi Kilimanjaro để làm gì? Giang Khương có chút nghĩ không ra. Năm đó, Hải Viên truy tìm vật kia không thua gì Cô Lang. Có thể để bọn họ nửa đường buông tha mà chuyển sang núi Kilimanjaro này thì đúng là có chút cổ quái.   

Giang Khương vuốt cằm, có chút không rõ. Hải Bác nói rất rõ ràng, lúc đó tất cả đội ngũ đều cách xa mấy ngàn dặm, khi điều tra dấu vết đã đánh với Cô Lang một trận cuối cùng, nhưng Hải Viên chỉ lưu lại hai ngày rồi nhanh chóng rời đi. Nửa tháng sau đó, bởi vì một thành viên bị thương mà bị một lính đánh thuê đang tịnh dưỡng ở Kilimanjaro nhìn thấy.   

Khi đó mọi người đều tập trung ở Bắc Phi, nhưng bọn họ lại xuất hiện ở Đông Phi, quả thật rất kỳ quái.   

- Tại sao? Tại sao?   

Ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn, phát ra tiếng cộc cộc.   

Nhìn Giang Khương cau mày, Tiền Ngọc Minh phía đối diện có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Bạch Quý, sau đó do dự rồi hỏi:   

- Tổ trưởng Giang, chẳng lẽ có chuyện gì phiền phức sao?   

- Không, chỉ là chút việc riêng thôi.   

Nghe Tiền Ngọc Minh hỏi, Giang Khương từ trong suy nghĩ bừng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện đang khẩn trương, lắc đầu nói.   

- Tiểu Giang, nếu có chuyện gì cần xử lý thì cứ đi đi. Ở đây có tôi rồi.   

Nhìn biểu hiện ngưng trọng của Giang Khương, Phó thủ tướng Tề lên tiếng.   

Giang Khương lắc đầu cảm ơn, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc, đi về phía thang máy.   

- Tổ trưởng, Yukiko lại đến nữa, đã đứng nửa tiếng rồi.   

Một cô gái cầm tách trà nóng hổi, đầu đội mũ len, tay làm động tác hà hơi. Biểu hiện lạnh nhạt nhưng miệng lại thấp giọng nói với micro nơi cổ tay áo.   

- Tiếp tục theo dõi cho tôi.   

Hà Quyên ngồi trong xe, quay sang nói với Ngô Cường Quân:   

- Theo dõi, tiếp tục theo dõi cho tôi. Một chút cũng không được lơ là.   

- Ơ, bọn họ không nói chuyện, tôi làm sao mà khống chế?   

Nhìn Tổ trưởng hơi mất bình tĩnh, Ngô Cường Quân ngồi trước máy vi tính vô lực giang tay.   

- Mặc kệ, anh phải theo dõi cho tôi.   

Hà Quyên lớn tiếng kêu lên. Mái tóc đuôi ngựa đằng sau nhẹ nhàng vung vẩy, giống như một con cá nhỏ nhảy lên mặt nước.   

Yukiko đứng cách khoa Nhi không xa, nhìn tòa nhà một hồi lâu, rốt cuộc móc ra một chiếc điện thoại, tiếp tục chần chừ, sau đó mới nhấn số.   

- Tổ trưởng, Yukiko đã gọi điện thoại, là gọi đến cho Giang Khương.   

Ngô Cường Quân hưng phấn kêu lên, khiến sắc mặt Hà Quyên trở nên vui vẻ, vừa đeo tai nghe vừa tự đắc kêu lên:   

- Thế nào? Tôi đã bảo anh ta có vấn đề mà. Tưởng rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao?   

- Tổ trưởng Giang, xin chào, xin hỏi anh đã có tin tức của chị tôi chưa?   

Yukiki cẩn thận hỏi.   

Giang Khương cười nói:   

- Cô điện thoại rất kịp thời, tôi vừa mới nhận được tin tức.   

- Ồ, thật sao? Xin hỏi đã tìm được chị của tôi rồi à?   

Yukiko hưng phấn hỏi.   

- Không có.   

Giang Khương nói, chẳng khác nào dội gáo nước lạnh vào người Yukiko.   

- Tôi chỉ điều tra ra được nơi cô ấy xuất hiện cuối cùng mà thôi.   

Giang Khương thở hắt ra:   

- Ở Kilimanjaro, Tanzania, có người nhìn thấy tiểu đội của cô ấy.   

- Núi Kilimanjaro?   

Yukiko ngẩn ra, sau đó hỏi:   

- Là chuyện từ khi nào?   

- Đại khái cũng là một năm trước. Trước mắt chỉ có thể xác nhận đó là nơi xuất hiện cuối cùng của cô ấy mà thôi.   

Giọng nói của Giang Khương có chút nặng nề. Nếu Michiko không về nước, thậm chí không liên lạc với Yukiko, như vậy tình cảnh của Michiko hẳn là rất khó khăn.   

- Cũng là một năm trước?   

Giọng nói của Yukiko trầm xuống. Rõ ràng, một năm trước Michiko đã tra ra được chuyện gì, nếu không cũng không có khả năng lâu như vậy cũng không liên lạc với cô. Mà núi Kilimanjaro có lẽ là đầu mối cuối cùng có thể tìm được.   

- Núi Kilimanjaro?  

Gương mặt Hà Quyên cũng hiện lên sự nghi ngờ. Giang Khương có thể điều tra ra được người xuất hiện ở núi Kilimanjaro một năm trước, như vậy hắn có quan hệ gì với người tên Hải Bác? Và Hải Bác rốt cuộc là người ở đâu?   

Nơi phát ra tin tức tình báo mạnh như vậy, tuyệt đối không phải bình thường. Cho dù là hệ thống An ninh quốc gia, ở nước ngoài, nếu không phải người đặc biệt, cũng không có cách nào tra ra được tung tích của đối phương. Nhưng Giang Khương trước mặt lại có được con đường này, quả thật rất đáng sợ.   

- Tổ trưởng Giang, nếu anh đã quen với chị của tôi, hơn nữa còn điều tra ra được những thứ này, vậy anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc chị của tôi đã chấp hành nhiệm vụ gì hay không?   

Giọng nói của Yukiko có chút khẩn trương, thỉnh cầu với Giang Khương qua điện thoại.   

Giang Khương cau mày nói:   

- Chuyện này cũng khó nói lắm.   

- Tôi nghĩ cô là người của bên tình báo, hắn cũng có vài thứ đã biết.   

Giang Khương lãnh đạm nói:   

- Hơn nữa, cô biết nhiều cũng chẳng có chỗ tốt. Cô là em gái của Michiko, tôi nghĩ cô tốt nhất đừng nên biết những thứ này.   

- Nói mau, tôi ghét nhất là mấy người giả nai. Anh mau nói nhanh đi.   

Bên kia Yukiko còn chưa nói gì, Hà Quyên cách đó mấy chục thước đã vỗ bàn thúc giục, gương mặt tràn đầy hưng phấn lẫn kích động, khiến cho hai người Ngô Cường Quân trán tràn đầy hắc tuyến.   

- Không, tổ trưởng Giang, tôi nghĩ anh nhất định là quen với chị tôi. Cho nên, xin anh nể mặt chị tôi mà nói cho tôi biết. Tôi van anh đấy.   

Yukiko trầm giọng nói.   

Nghe Yukiko thỉnh cầu, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, im lặng một chút rồi nhìn điện thoại trong tay, sau đó nói:   

- Bây giờ đã là 3h rồi. 6h chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi sẽ nói cho cô biết. Qua điện thoại nói không tiện.   

- Đúng vậy, đúng vậy, là tôi nôn nóng quá.   

Yukiko sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra, ngại ngùng nói:   

- Anh muốn gặp ở đâu?   

Giang Khương cau mày, sau đó nói:   

- Như vậy đi, 5h cô đến bệnh viện, tôi sẽ đưa cô đi.   

- Được.   

Nghe bên kia cúp máy, gương mặt Hà Quyên hiện lên sự phẫn nộ, hung hăng đập lên bàn, nghiến răng nói:   

- Giang Khương, quả nhiên là háo sắc.   

Hai người Ngô Cường Quân bên cạnh lại liếc mắt nhìn nhau, vội vàng cúi đầu. Hai người biết rõ tâm trạng của tổ trưởng đang không tốt, nhất định phải tránh ra để tránh lửa lan vào mình. Nhưng trong lòng hai người đang âm thầm khinh bỉ. Người ta là vì giữ bí mật, nào đâu có chuyện háo sắc? Có thể Yukiko rất xinh đẹp, nhưng Giang Khương cũng không vì vậy mà làm chuyện lộ bí mật được.   

- Tôi đề nghị điều tra cô gái một chút.   

Gã thanh niên ngồi chồm hổm trên mặt đất nhẹ nhàng kéo tờ báo xuống, nhìn theo hướng Yukiko rời đi, sau đó thấp giọng nói.   

- Cô gái đó hẳn là cục tình báo Nhật đang theo dõi. Chúng ta không cần phải xen vào. Ở Bắc Kinh tận lực ít có hành động một chút, theo dõi sát sao mục tiêu là được.   

Trong tai nghe truyền đến thanh âm của một người, khiến cho gã thanh niên kia thả tầm mắt lại tờ báo, lẳng lặng chờ đợi.   

Giang Khương nhìn đồng hồ, sau đó đưa quả bóng cho Phan Hiểu Hiểu, nói:   

- Tiểu Bảo, con chơi với mẹ nuôi nhé. Ba ra ngoài có chút việc.   

- Vâng, mẹ nuôi chơi với con đi.   

Tiểu Bảo nhe răng cười, hớn hở nói với Phan Hiểu Hiểu.   

- Anh ra ngoài làm chút chuyện. Em ăn cơm cùng với Tiểu Bảo đi.   

Sau khi dặn dò Phan Hiểu Hiểu một câu, Giang Khương bước ra khỏi phòng cách ly, cởi áo phòng hộ ra, mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài.   

- Tổ trưởng Giang đi ra ngoài sao?   

- Đúng vậy, có chuyện cần làm.   

Giang Khương mỉm cười gật đầu với giáo sư Bạch Quý, rồi bước ra cổng.   

- Mục tiêu xuất hiện, mục tiêu xuất hiện.   

Gã thanh niên đang ngồi xổm ở góc tường nhìn thân ảnh xuất hiện nơi cổng, đồng tử co rụt lại, thấp giọng trả lời.   

- Theo dõi chặt chẽ, tùy thời báo cáo.   

- Tổ trưởng, Yukiko đã đến cổng. Bây giờ Giang Khương cũng đã ra ngoài.   

Lúc này, Ngô Cường Quân cũng không dám chậm trễ, lập tức quay sang báo cáo với Hà Quyên.   

- Số 1 chuẩn bị xe theo dõi anh ta.   

Giang Khương nhẹ nhàng đậu xe trước mặt Yukiko. Yukiko không chút chần chừ mở cửa xe, sau đó ngồi xuống ghế lái phụ, nhìn Giang Khương, có chút áy náy:   

- Xin lỗi Tổ trưởng Giang, đã mang đến phiền phức cho anh.   

- Đừng khách sáo mà.   

Giang Khương mỉm cười, liếc mắt nhìn Yukiko một cái rồi nhấn ga, chỉ là trong lòng có chút than thầm. Hai chị em nhà này nhìn gần, quả thật rất giống nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play