Nghe tiếng tút tút truyền đến, Trưởng phòng Hồ buông điện thoại xuống, nhìn ra ngọn núi phía xa, ở đó đang có những đám mây trắng phiêu đãng, nhẹ nhàng thở dài. Ông thật không ngờ năm đó vẫn còn một con cá lọt lưới, khiến bây giờ ông ta phải bị động như vậy.
Bây giờ tình huống rất rõ ràng. Hắn càng lúc càng có quan hệ mật thiết với cao tầng. Nếu không nhanh chóng diệt trừ đối phương, chuyện sẽ càng lúc càng nguy hiểm. Một khi sự kiện năm xưa bị cao tầng chú ý, ông và tướng quân sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Trong lúc Trưởng phòng Hồ thở dài thì gương mặt của cô gái tổ trưởng lại hưng phấn. Bây giờ cô đã có được tư liệu của cha Tiểu Bảo, nhưng chỉ là ghi chép lại đối phương đã tham gia phục dịch quân đội nhiều năm trước, còn đã đi những đâu thì không có ghi.
Biết được điều này, cô chẳng những không sợ mà còn lấy làm mừng. Bởi vì cô biết rất rõ việc tư liệu ghi chép bị mất là có ý gì. Chỉ có điều động thành thành viên của quân đội đặc biệt thì mới có tình huống như vậy.
Trong số những binh đoàn đặc chủng của Hoa Hạ, có không ít người tình huống giống như Giang Khương. Giang Khương có thể yêu nghiệt như thế, tuyệt đối cũng là từ những nơi đó ra.
Giang Khương thân mật với nhân viên tình báo đảo quốc như vậy, đảm bảo không cho phép bên trong xuất hiện bất cứ tình huống gì. Hơn nữa, hắn có quan hệ rất thân thiết với cao tầng. Nếu có thể tìm ra được vấn đề nào đó, đây tuyệt đối là một con cá lớn.
- Ngô Cường Quân, anh hãy dặn dò bọn họ nhất định phải theo dõi thật cẩn thận người đó, ngàn vạn lần không được thả lỏng, biết không?
Vừa cầm điện thoại dặn dò cấp dưới, vị nữ Tổ trưởng vừa đi trên hành lang đến một chỗ khác. Nếu cô muốn điều tra Giang Khương đến từ quân đội nào, nhất định phải thông qua quân đội mà thăm dò. Lực lượng an ninh bên cô không thể duỗi tay đến bên quân đội được.
Muốn tra xét bên quân đội, khẳng định phải thông qua cao tầng của ngành có liên quan phối hợp với cao tầng của quân đội. Nhưng thủ tục này khá rắc rối. Hơn nữa, phỏng chừng cấp trên cũng không thể giao tiếp được với bên quân đội. Nếu như có thể tự mình giải quyết thì không còn gì tốt hơn.
Vị nữ tổ trưởng này dường như có quan hệ với quân đội. Nhìn vẻ mặt tự tin của cô, muốn đạt được mục đích cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Đến trước cửa phòng làm việc cuối hành lang, cô nhẹ nhàng gõ cửa, không đợi bên trong đáp lời liền đẩy cửa bước vào.
Sau bàn làm việc bên trong phòng là một quân nhân khoảng hai bảy hai tám tuổi. Gương mặt của vị quân nhân này rất tuấn lãng, ngồi ngay ngắn trước máy tính, quân hàm hai gạch một sao trên hai đầu vai nhìn rất chói mắt.
Nghe được tiếng gõ cửa, y liền ngẩng đầu, há miệng định lên tiếng mời vào, nhưng lời còn chưa nói ra miệng đã thấy cánh cửa được đẩy ra.
Vị quân nhân trẻ tuổi có chút ngạc nhiên. Sau khi nhìn thấy rõ người bước vào, gương mặt không khỏi nở nụ cười:
Nghe Hà Quyên nói, Trương Dân Vệ nhẹ nhàng gõ lên bàn phím, sau đó nhìn màn hình im lặng không nói.
Nhìn vẻ mặt của Trương Dân Vệ, Hà Quyên sửng sốt, sau đó cúi người qua, nhìn vào màn hình.
Sau khi nhìn xong, có chút sửng sốt, cau mày hỏi:
- Có hợp lý không?
- Không hợp lý cũng phải hợp lý.
Trương Dân Vệ lại tựa lưng vào ghế, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn Hà Quyên:
- Trong tình huống này nói rõ Dương Bảo Cường đã gia nhập một đội ngũ làm nhiệm vụ bí mật. Cho nên tên của anh ta không có ở quân khu, cũng không thể xác định được ngành hoặc quân đội cụ thể.
- Cho dù có chết cũng không lưu lại sao?
Hà Quyên nghi hoặc hỏi.
- Chết?
Trương Dân Vệ nói:
- Nếu hy sinh, sau khi nhiệm vụ chấm dứt, nhất định sẽ báo lên cấp trên.