Giang Khương híp mắt hít sâu một hơi, trong đầu, là bức ảnh người đồng hiện ra, sau đó là vô số những huyệt vị cùng kinh lạc dày đặc bên trên.   

Sau đó, một đoạn ký ức lại hiện ra. Giọng nói gì nua của Tổ sư gia kia lại vang lên: Người bị liệt mặt, là thái dương, tứ bạch... phong hàn hoặc tăng nghênh hương, địa thương... phong thấp hoặc tăng ấn đường... phòng đàm tăng ấn đường, dương bạch.   

Mấy ngày nay Giang Khương học mấy thứ này. Ban nãy trong lúc hắn gấp gáp, nghĩ phải làm thế nào để chữa khỏi cho người này thì đoạn ký ức này liền hiện ra.   

Căn cứ theo trí chớ, đồng chí Tổ sư gia đã từng chữa vài chục người có chứng bệnh này, có không ít người vừa châm cứu đã khỏi.   

Đương nhiên, vừa châm cứu đã khỏi này không phải châm một cây kim, mà là châm cứu một lần thì khỏi.   

Lúc này Giang Khương có đoạn ký ức này, vậy thì chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống cứu chữa một lần. Hắn quyết không thể nhìn thằng nhãi hung hăng này đến bịp phòng khám, phá hỏng danh dự của phòng khám.   

Giang Khương vừa nhớ lại vị trí huyệt vị, vừa nhìn ông lão bên cạnh. Hắn nhìn từ trán đến hai gò má của ông ta, rồi lại cẩn thận nhìn cằm một lần nữa.   

Tuy lúc bé hắn đã theo ông nội học chút bản lĩnh châm cứu, nhưng cùng lắm chỉ được tính là ở trình độ vô cùng thấp. Dù sao thứ đồ chơi năm đó Tổ sư gia lưu truyền lại không nhiều, thuật châm cứu của ông nội không thể nào sánh được với tay nghề xoa bóp, chỉ có thể coi là miễn cưỡng chấp nhận được.   

Theo những gì Giang Khương thấy, hình vẽ trong trí nhớ đã bắt đầu trùng khớp với khuôn mặt cua rông lão này, sau đó vị trí từng huyệt vị trên mặt ông lão này cũng bắt đầu hiện ra.   

Giang Khương thở ra một hơi, đưa tay sờ một cây châm trong họp ra, đưa tay nói:   

- Bông sát trùng!   

Trương Nhạc ở bên hầu hạ cực kỳ chu đáo. Anh ta lập tức cẩn thận đưa bông sát trùng qua. Đồng thời, anh ta nhìn chằm chằm tay Giang Khương, xem Giang Khương định châm ở huyệt vị nào. Nếu thật sự lần này có thể châm cứu chữa khỏi, vậy đây chẳng phải giống như một bí quyết sao? Giờ còn không học thì còn chờ đến khi nào?   

Những người bên cạnh lúc này cũng không kìm được nghểnh cổ sang, muốn xem thử rốt cuộc bác sĩ Tiểu Giang này châm cứu như thế nào? Lẽ nào hắn còn lợi hại hơn cả thầy hắn? Hồ lão y sư ban nãy đã bó tay rồi, nếu bác sĩ Tiểu Giang này thật sự châm cứu khỏi, vậy chẳng phải lại có thêm một vị thần y sao?   

Nhưng, lúc này bên cạnh vẫn có kẻ lộ vẻ trào phúng, chuẩn bị xem kịch hay. Bác sĩ Tiểu Giang này mới bao nhiêu tuổi chứ? Hồ lão y sư này hành nghề y mấy chục năm, số lần qua cầu còn nhiều hơn cơm cậu nhóc này ăn. Ông ấy đã chữa không được, cậu còn dám nổ sao?   

Lúc này những bác sĩ khác cũng đều chạy đến, xem Giang Khương động thủ. Vẻ mặt ai nấy đều đầy mong chờ, hy vọng Giang Khương có thể một lần nữa thể hiện tài năng!   

Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, dù sao lần này Giang Khương cũng đã động thủ rồi.   

Giang Khương đưa tay dùng tăm bông xoa lên lông mày bên trái của ông lão, khử trùng xong, cây châm được đâm thẳng vào da. Sau đó, hắn lại dùng thủ pháp này cho lông mày bên phải.   

Trương Nhạc đứng bên nhìn đến mơ hồ. Anh ta vốn không học trung y, chỉ miễn cưỡng hiểu một chút về huyệt vị kinh mạch. Lần này nhìn chỗ Giang Khương vừa châm, không thể hiểu được Giang Khương đang châm vào huyệt vị gì.   

Nhưng, Hồ lão y sư đứng bên thì thấy rõ, đây là huyệt dương bạch.   

Châm vào huyệt dương bạch có tác dụng chữa sưng đau mắt, hoa mắt, mắt rủ xuống. Đa phần nó chỉ có tác dụng chữa trị bệnh về mắt, nhưng chưa từng nghe nói có thể chữa liệt mặt.   

Nghĩ đến đây, trong lòng Hồ lão y sư cả kinh. Ông bạn già nhà mình am hiểu nhất là ngoại khoa xoa bóp. Kỹ thuật châm cứu không giỏi lắm, tiểu đồ đệ này nhà mình dùng châm, là dựa vào đâu?   

Nhìn châm này đâm xuống, vẻ mặt Hồ lão y sư ở bên trầm xuống. Con trai lão Trương trong lòng càng bình tĩnh, âm thầm nở nụ cười lạnh, giống như đang thấy một xấp chi phiếu lớn đang ngoắc tay gọi mình.   

Sau khi Giang Khương châm vào huyệt dương bạch, lại châm hai ngân châm vào vị trí huyệt thái dương hai bên.   

Nhìn thủ pháp của Giang Khương càng lúc càng nhanh, trong lòng Hồ lão y sư càng lúc càng lo lắng. Huyệt thái dương chủ yếu chữa đau đầu đau răng, có liên quan gì đến liệt mặt chứ?   

Những người bên cạnh lúc này cũng dần nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Hồ lão y sư, vốn trong lòng họ còn chút mong chờ, giờ ai nấy đều than thầm: “Nhìn bộ dạng của Hồ lão y sư, xem ra bác sĩ Tiểu Giang này thật sự tuổi trẻ nông nổi, cắn răng ra trận rồi...”   

Lúc này Giang Khương đang tập trung toàn bộ tinh thần để châm cứu, chẳng có tâm tư đâu để ý suy nghĩ của những người bên cạnh. Hắn chỉ dựa theo phán đoán của bản thân, liên tục hạ xuống bảy tám cây ngân châm.   

Nhìn cây ngân châm dài sáu bảy tấc đâm vào mặt, những người bên cạnh nhìn mà thót cả tim. Ngân châm dài như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?   

Nhưng ông lão ngồi kia thì tương đối bình tĩnh. Giang Khương đâm kim xuống, ngoài trừ chút cảm giác đau đớn thì chẳng có cảm giác gì quá lớn. Lúc này ông hy vọng bác sĩ Tiểu Giang có bản lĩnh, có thể chữa khỏi chứng bệnh này của mình thì tốt quá.   

Sau khi Giang Khương châm cứu xong bảy tám cây ngân châm liền thở hắt ra, sau đó đưa tay lau mồ hôi trên trán.   

Mấy cây ngân châm này đã tiêu tốn không ít sức lực của hắn. Dù sao phương pháp châm cứu này không đơn giản, vị trí châm vào còn có độ sâu, vài phân vài ly đều có sự khác biệt riêng mới có thể đem lại hiệu quả tốt nhất.   

- Ngải cứu...   

Giang Khương đưa tay ra.   

Trương Nhạc ở bên vội vàng đưa ngải cứu vào tay Giang Khương.   

Giang Khương đưa tay ra nhẹ nhàng bẻ một đoạn nhỏ khoảng một ly châm lửa rồi nhẹ nhàng đặt trên đuôi ngân châm huyệt thái dương bên trái.   

Sau đó lại đặt một đoạn trên ngân châm bên phải...   

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rồi lại nhìn lão Trương đầu và mặt đầy ngân châm như nhím, còn có cả khói xanh, ai nấy nhìn nhau.   

Lúc này vẻ mặt Giang Khương vô cùng nghiêm túc, đưa ngón tay ra búng nhẹ vào mấy cây ngâm châm còn lại, khiến cho đuôi ngân châm đang cắm trên mặt lão Trương bắt đầu chấn động nhanh chóng.   

Con trai lão Trương đứng bên nhìn đồng hồ, cười lạnh nói:   

- Đã hai mươi phút rồi...Hồ lão y sư... tốt nhất là ông chuẩn bị tiền đi!   

- Cậu vội cái gì... Đến giờ rồi vẫn không được, dĩ nhiên chúng tôi sẽ không thiếu tiền cậu!   

Lúc này Hồ lão y sư đã thông suốt. Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, nếu Giang Khương thật sự có thể chữa khỏi cho lão Trương thì đó là niềm vui bất ngờ. Còn nếu, hắn không chữa được thì dù sao cũng đã thử một lần, về mặt khí thế không thể thua kém được.   

Lúc này Giang Khương im lặng không nói. Lần này hắn thật sự chỉ thử, chứ không nắm chắc 100%. Nếu như cho hắn một ngày, hắn có thể nắm chắc, nhưng châm cứu có một lần thì thật sự qúa nguy hiểm.   

Cách châm cứu gốc không dùng ngải cứu, nhưng Giang Khương muốn tốc độ hồi phục nhanh hơn, nên cũng chỉ cố gắng nghĩ ra cách này. Dựa vào nhiệt lượng tỏa ra khi đốt của ngải cứu để gia tăng tốc độ thông suốt các kinh mạch trên mặt, đồng thời đẩy khí lạnh ra...   

Cái này chỉ có hiệu quả tức thời, cho dù không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng cũng có thể có chút tác dụng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play