Mặc dù bị sự kiện dịch bệnh ảnh hưởng, người đến khám bệnh tại bệnh viện Ba quân chủng giảm rất nhiều, nhưng khu nội trú vẫn người qua lại như mắc cửi.   

Chỉ là tất cả cửa sổ đều được đóng chặt. Ngoài ra còn có một lều vải màu trắng được dựng gần ngay với khoa Nhi. Ngoại trừ cảnh vệ được trang bị vũ khí hạng nặng canh gác bên ngoài, còn thì chỉ có nhân viên mặc đồ trắng ra vào. Đây giống như là nơi ôn thần dừng chân, không ai dám đến gần.   

Yukiko mặc chiếc áo đầm màu xám đứng trong đám người, thu hút không ít sự chú ý của người qua lại. Cô đứng gần khoa Nhi, gương mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng hai mắt lại hiện lên sự chờ mong.   

Đứng một hồi lâu, cô cũng không thấy người nọ xuất hiện, ánh mắt liền hiện lên sự thất vọng, sau đó xoay người rời đi.   

Khi Yukiko rời đi, một người đàn ông ngồi xổm cách đó không xa, trên đỉnh đầu là một tờ báo chiều Bắc Kinh, nhẹ nhàng đưa tay lên miệng, thấp giọng nói:   

- Mục tiêu đã rời đi. Số 2 tiếp quản mục tiêu.   

- Số 2 đã nhận được, đã tiếp quản mục tiêu.   

Từ bên trong tai nghe truyền đến tiếng nói, người đàn ông tiện tay thu lại tờ báo, sau đó bước theo hướng Yukiko đã rời đi.   

Sau khi người đàn ông này rời đi, cách đó không xa cũng có một người thanh niên đang xem báo, lúc này có chút ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng người đàn ông kia, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo, sau đó dường như cảm nhận được cái lạnh của Bắc Kinh, liền rụt cổ, thấp giọng nói:   

- Đinh tử đã theo mục tiêu. Mục tiêu là một cô gái trẻ. Đinh tử nghi ngờ là của Quốc Tự Hào chứ không phải của cục 3.   

- Tiếp tục nhiệm vụ, cẩn thận quan sát tình huống, nếu tình huống không ổn, tùy thời lui lại.   

Trong tai nghe truyền đến giọng nói, sau đó lặng yên không một tiếng động. Lúc này chàng thanh niên giống như không có chuyện gì phát sinh, sau đó đứng dậy bước đến một góc tránh gió, tiếp tục ngồi xuống.   

- Ba, con muốn chơi đá banh, con muốn chơi đá banh.   

Tiểu Bảo đứng dưới đất, mở hai tay nhìn Giang Khương phía đối diện, lớn tiếng kêu lên.   

- Được. Đến đây đi, đến đây đi.   

Giang Khương mỉm cười ném quả bóng về phía Tiểu Bảo, nhìn Tiểu Bảo chụp được quả bóng liền nở nụ cười, nét mặt Giang Khương lại càng sáng lạng hơn.   

Phan Hiểu Hiểu nhìn hai cha con vui vẻ với nhau, không nhịn được mà ngồi xuống, giang hai tay với Tiểu Bảo:   

- Nào, Tiểu Bảo, ném bóng cho mẹ nuôi đi.   

- Được, mẹ nuôi tiếp bóng.   

Tiểu Bảo nhe răng, sau đó cố sức đá quả bóng về phía Phan Hiểu Hiểu.   

Phan Hiểu Hiểu một thân trang phục phòng hộ màu trắng tiếp quả bóng, sau đó cẩn thận ném lại cho Tiểu Bảo.   

Nhìn hai người chơi với nhau rất vui vẻ, Giang Khương đứng dậy, tiếp nhận bản báo cáo Viên Dũng đưa sang, cẩn thận xem qua.   

- Y sĩ Giang, căn cứ vào kết quả kiểm tra của y sĩ Lâm, virus trong cơ thể Tiểu Bảo xem như đã được xử lý triệt để. Qua hai lần xét nghiệm cũng không phát hiện có virus tồn tại.   

Viên Dũng mỉm cười nói với Giang Khương:   

- Vì thế, y sĩ Lâm đề nghị, sau đợt thuốc ngày hôm nay, Tiểu Bảo có thể ngưng sử dụng, đồng thời bước vào cách ly bình thường.   

- Ừm, tốt, sáng mai đưa Tiểu Bảo đến phòng bệnh cách ly bình thường.   

Giang Khương gật đầu, sau đó nói:   

- Tình huống các bệnh nhân khác như thế nào?   

- Trong tổng số mười chín ca bệnh bên Tây Sơn chuyển đến, mười bốn ca đã không phát sinh tình huống nóng sốt nữa, trên cơ bản đã khôi phục trạng thái bình thường. Năm ca bệnh còn lại vẫn đang được khống chế nhiệt độ. Dự tính trong vòng ba ngày có thể điều trị dứt điểm, đạt đến tiêu chuẩn cách ly bình thường.   

Giang Khương hài lòng gật đầu:   

- Được rồi, anh hãy tiếp tục quan sát chỗ này, tôi ra ngoài trước.   

- Vâng.   

Dưới sự trợ giúp của Viên Dũng, Giang Khương một lần nữa mặc đồ phòng hộ vào, sau đó thông qua phòng khử trùng bước xuống lầu.   

- Xin chào Tổ trưởng Giang.  

Cửa thang máy mở ra, hai cảnh vệ cung kính chào Giang Khương.   

Giang Khương mỉm cười gật đầu, sau đó bước về phía phòng làm việc của tiểu tổ.   

Lúc này, Phó thủ tướng Tề và đám người Tề Ngọc Minh đang ở trong phòng làm việc thảo luận chuyện gì đó, thấy Giang Khương tiến vào, Tiền Ngọc Minh và giáo sư Bạch Quý đứng dậy chào hỏi Giang Khương:   

- Tổ trưởng Giang.   

Từ lúc tất cả các ca bệnh được khống chế một cách thuận lợi, bên phía nhà trẻ Tây Sơn cũng không còn ca bệnh nào mới xuất hiện nữa. Bên ngoài cũng không có, khiến cho người của tiểu tổ đều thở phào nhẹ nhõm, không còn sự lo lắng như ban đầu.   

Gương mặt của hai người Tiền Ngọc Minh cũng treo đầy nụ cười.   

Mặc dù Phó thủ tướng Tề đối với Giang Khương còn chút không cam lòng, nhưng tình huống hiện tại cũng khiến cho ông cảm thấy không tệ. Thấy Giang Khương tiến vào, mặc dù không đứng lên, nhưng vẫn gật đầu với hắn:   

- Giang Khương, xem ra tiểu tổ của chúng ta qua mấy ngày nữa là có thể giải tán rồi.   

- Đúng vậy, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một tuần nữa chúng ta có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.   

Giang Khương mỉm cười gật đầu, sau đó bước qua, ngồi xuống nhìn Tiền Ngọc Minh, nói:   

- Chủ nhiệm Tiền, tình huống bên Tây Sơn như thế nào rồi?   

- Tình huống đã ổn định, hai mươi mấy giờ trôi qua cũng không phát sinh ca bệnh mới. Hơn nữa, Bộ trưởng Viên được cách ly ba ngày quan sát cũng đã kết thúc, thuận lợi rời khỏi Tây Sơn. Hết thảy bình an.   

Tiền Ngọc Minh phấn chấn nói.   

- Ừm, vậy là tốt rồi. Mấy vị này mà đi, chúng ta cũng yên tâm hơn. Nếu bọn họ xảy ra vấn đề, chúng ta lại càng phiền phức hơn.   

Giang Khương cười nói.   

- Haha.   

Tất cả mọi người đều liên tục gật đầu, chỉ có Phó thủ tướng Tề là lơ đãng nhìn đi chỗ khác. Ông biết Giang Khương nói không sai. Nghiêm Quốc Hùng phạm một sai lầm nho nhỏ, đã khiến cho mấy vị đại thành viên Trung Quốc này phải bị nhốt ở Tây Sơn.   

Tuy nói ông đường đường là một Phó thủ tướng, cũng không cần để ý đến những người kia, nhưng dù sao trong sự việc mà ông lãnh đạo lại xuất hiện vấn đề, cho dù Giang Khương có kịp thời ngăn chặn, nhưng xuất hiện chuyện như vậy, thậm chí có thể khiến cho mấy vị cán bộ lớn đó xảy ra vấn đề, đó cũng là một sai lầm lớn.   

Mấy năm gần đây, Nghiêm Quốc Hùng đi theo ông, xuất không ít lực cho ông. Hai năm nữa là có thể tiếp nhận khảo sát lên chức Bộ trưởng. Nhưng bây giờ, bởi vì sự kiện này mà làm cho tiền đồ bị hủy, Phó thủ tướng Tề cũng cảm thấy căm tức.   

Vất vả lắm mới bồi dưỡng được một cấp dưới làm việc giỏi giang, cũng chỉ vì một chuyện nhỏ mà không còn sử dụng được, ai mà chẳng căm tức. Nhưng cho dù ông có muốn ra mặt cho Nghiêm Quốc Hùng cũng không được. Bởi vì một việc nhỏ nhưng có thể làm thành một mồi lửa lớn, tính chất nghiêm trọng, khiến cho Phó thủ tướng Trương phải tự mình xuống nhận chức Tổ trưởng.   

Nghiêm Quốc Hùng xem như đã tạo một ấn tượng xấu trong lòng tổ bảy người. Nếu duy trì một chức vụ thấp thì còn có thể, nhưng muốn lên chức lãnh đạo cấp bộ thì tuyệt không có khả năng.   

Cho nên, Phó thủ tướng Tề chỉ có thể thở dài. Đối với lão thuộc hạ này, ông cũng chỉ tận hết sức giảm bớt tội trạng cho y, cũng không vì việc này mà lâm vào lao ngục. Đó đã là kết quả tốt nhất rồi.   

Chuyện trò với mọi người vài câu, an bài công việc kế tiếp, lúc này Giang Khương mới bước ra khỏi phòng làm việc, đang định móc điện thoại hỏi thăm Tuyên Tử Nguyệt đang ở khách sạn gần đó, để cô vào bên trong thăm Tiểu Bảo một chút, điện thoại đột nhiên vang lên.   

Nhìn dãy số xa lạ, Giang Khương có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhấn nút nghe.   

- Xin chào, tôi là Giang Khương.   

Giang Khương lên tiếng.   

- Xin chào tổ trưởng Giang.   

Lúc này, bên kia truyền đến một giọng nữ vừa quen vừa xa lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play