- Cái gì vậy?   

Vẫn khẩn trương nhìn Giang Khương, Lâm Ngọc Tường cau mày kêu lên một tiếng.   

Đường y sư và Trương Ngọc Phượng nghe thấy, trong lòng liền căng lên.   

Hai người vừa nhìn sang liền giật mình. Bởi vì năng lượng bạo ngược này lại càng thêm khủng bố vài phần. Liếc mắt nhìn lại, Giang Khương đã không còn bình tĩnh như ban đầu, cả người bắt đầu có chút run rẩy.   

- Chuyện gì xảy ra vậy?   

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường y sư không nhịn được mà thấp giọng hô lên. Vừa rồi còn tốt mà, tại sao bây giờ lại xuất hiện tình trạng như thế này?   

- Không biết chuyện gì xảy ra nữa? Đột nhiên cảm giác năng lượng bắt đầu có chút hỗn loạn.   

Lâm Ngọc Tường không nhịn được, khẩn trương nói.   

- Tại sao lại đột ngột như thế?   

Sắc mặt Đường y sư có chút phát hoảng. Mặc dù ông chưa từng gặp qua, nhưng rõ ràng Giang Khương đang có chút không khống chế được năng lượng bạo ngược kia.   

- Làm sao bây giờ? Đường y sư, ngài có biện pháp nào không?   

Trương Ngọc Phượng khẩn trương nhìn Đường y sư, hỏi.   

Sắc mặt Đường y sư âm trầm, nhìn Giang Khương càng lúc càng run rẩy, lắc đầu nói:   

- Lúc này chẳng ai giúp được gì đâu. Chỉ hy vọng cậu ấy có thể khống chế được chính mình mà dừng lại.   

- Sao?   

Nghe nói Đường y sư cũng không còn cách nào, mặc dù đã sớm đoán trước nhưng Trương Ngọc Phượng vẫn không nhịn được mà kinh hô lên.   

Mặc dù không hiểu nhiều lắm, nhưng nghe hai người nói chuyện, Phan Hiểu Hiểu vẫn biết được bên trong đã xảy ra vấn đề, nước mắt trào ra, đang định lao đến Giang Khương, lại bị Trương Ngọc Phượng kéo lại, nói:   

- Hiểu Hiểu, em đừng có qua đó chứ? Nếu quấy nhiễu Giang Khương, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.   

Nghe Trương Ngọc Phượng nói, Phan Hiểu Hiểu mới dừng lại, tay gạt nước mắt, nhưng phát hiện mình còn đang đeo cái mũ, đành phải để nước mắt tuôn rơi mà nhìn.   

- Giang Khương.   

Phan Hiểu Hiểu nhìn Giang Khương, nghẹn ngào nói:   

- Tiểu Bảo xảy ra chuyện, nếu anh cũng xảy ra chuyện, vậy em phải làm sao bây giờ? Anh không được xảy ra vấn đề. Nếu không...nếu không...   

Bên này Phan Hiểu Hiểu đang khóc lóc, bên kia cơ thể Giang Khương lại càng run rẩy lợi hại. Hơn nữa, năng lượng chung quanh cũng càng lúc càng cuồng bạo. Đường y sư và đám người Trương Ngọc Phượng căng thẳng nhìn Giang Khương, màu cau chặt lại.   

Tình huống dường như không khống chế được rồi.   

Nhìn biểu hiện của Giang Khương như vậy, sắc mặt đám người Đường y sư lại càng khó coi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Giang Khương sẽ thật sự xảy ra vấn đề.   

Trong lòng Trương Ngọc Phượng tràn đầy hối hận. Nếu biết Giang Khương như thế, lúc đó cô sẽ ngăn cản Giang Khương đi ngủ. Mặc kệ thế nào cũng không xảy ra tình trạng như lúc này.   

Cảm giác Trương Ngọc Phượng nắm tay mình càng lúc càng chặt, Phan Hiểu Hiểu hiển nhiên biết được tình huống chỉ sợ không ổn. Nhưng nhớ đến Trương Ngọc Phượng đã dặn không được quấy nhiễu Giang Khương, cô cố gắng nén khóc, nhìn Giang Khương, nức nở:   

- Giang Khương, anh nhất định phải đứng dậy. Anh không được gặp chuyện không may. Em và Tiểu Bảo chờ anh.   

Giống như nghe được tiếng thì thầm của Phan Hiểu Hiểu, năng lượng đang ba động đột nhiên dừng lại. Mọi thứ đang tung bay liền rơi xuống. Cuồng phong đã hoàn toàn biến mất.   

Nhìn cảnh tượng này, Đường y sư và đám người Lâm Ngọc Tường đều ngạc nhiên. Chuyện gì xảy ra vậy?   

Khí tức cuồng bạo đó đã đi đâu rồi? Tại sao lại biến mất?   

Ba người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên nhớ đến một khả năng, sắc mặt ba người liền biến đổi, sau đó hoảng sợ nhìn Giang Khương. Năng lượng cuồng bạo đã không còn, nguyên nhân chỉ có một, chính là bị Giang Khương hút vào cơ thể. Nếu không, tại sao nó lại biến mất?   

Nguồn năng lượng bị Giang Khương hút vào cơ thể. Vậy nó đại diện cho cái gì? Sẽ phát sinh chuyện gì? Chưa ai nhìn thấy, thậm chí cũng chưa từng nghe qua tình huống như vậy. Cho dù đoán cũng đoán không ra.   

Ba người nhìn chằm chằm Giang Khương. Lúc này Giang Khương đột nhiên động đậy.   

Giang Khương nằm trên giường, giống như bị người ta đạp trúng, liền bật người dậy.   

Bật lên cao gần một thước, sau đó phun ra một ngụm máu.   

Sau đó cả người rơi xuống giường.   

Mọi người đều trợn mắt. Đường y sư phản ứng lại, xông lên hai bước, giơ tay tiếp được Giang Khương. Liền nhìn thấy thân hình Giang Khương quỷ dị lộn nhào giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất.   

Bất luận là Đường y sư đứng đằng trước hay là Trương Ngọc Phượng, Lâm Ngọc Tường, Viên Dũng ở đằng sau, ai nấy đều ngẩn cả người, có chút không tiếp nhận được sự biến hóa xảy ra.   

- Giang...Giang Khương.   

Nhìn Giang Khương sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, rồi vững vàng đứng im, Phan Hiểu Hiểu là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần, run giọng hỏi Giang Khương một câu.   

Nhưng Giang Khương không hề nghe thấy Phan Hiểu Hiểu nói, chỉ lẳng lặng đứng im, hơi thở rất quỷ dị.   

Đường y sư cổ quái nhìn Giang Khương, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn Giang Khương từ trên xuống dưới. Ông đối với trạng thái của Giang Khương có chút không xác định được. Không biết Giang Khương đã xảy ra chuyện gì.   

Về phần Trương Ngọc Phượng và Lâm Ngọc Tường đứng đằng sau, hai người nhìn nhau. Bọn họ làm nghề y bao nhiêu năm, bệnh gì cũng đã gặp qua, nhưng quả thật chưa từng nhìn thấy tình huống trước mắt.   

Trong lúc Đường y sư đang định lên tiếng thăm dò Giang Khương, Giang Khương lại động đậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play