- Tổ trưởng Giang... ngài xem thử xem... có cái nào vừa ý không?
Từ Nham nhìn mấy con dao đủ kiểu dáng trên bàn trà, cười khan nói với Giang Khương, chỉ sợ Giang Khương không hài lòng. Nếu giờ mà lập tức đi tìm sợ quá phiền phức.
Mấy thanh niên nghe Từ Nham nói vậy liền liếc mắt nhìn nhau. Giờ họ mới biết nguyên nhân đội trưởng đội trưởng bảo mình đem thứ này ra, trong mắt lập tức đều lộ ra tia bất mãn. Đây là thứ để họ dùng, sao lại lấy ra cho người khác? Vậy thì mình dùng cái gì?
Từ Nham thấy trong mắt mấy người lộ ra tia bất mãn thì trừng mắt cảnh cáo họ, khẽ hừ một tiếng. Mấy thanh niên này lập tức thu vẻ bất mãn ban nãy lại, có điều lúc này cũng không kìm được nhìn chằm chằm Giang Khương. Họ không hiểu nổi thằng nhãi này có lai lịch gì, sao đội trưởng phải khách khí với hắn như vậy. Hơn nữa còn bảo mình đem món đồ tuy thân của mình ra.
Sau khi mấy người này nhìn Giang Khương vài cái liền cảm thấy thằng nhãi trước mắt hình như hơi quen quen. Họ lại nhìn kỹ lần nữa. Hình như ban nãy đội trưởng mới gọi đối phương là Tổ trưởng Giang. Vẻ mặt mấy người đồng loạt lộ tia kinh ngạc, sau đó lại liếc mắt nhìn nhau, xác định được sự thực này trong mắt đồng bọn, mấy người mới nhận ra thằng nhãi trước mặt là ai.
Bọn họ cũng biết Giang Khương. Nhưng thằng nhãi này không phải là quân y nhảy dù từ trên cao sao? Sao lại chạy đến đây? Hơn nữa đội trưởng còn đưa hàng cho hắn chọn, lẽ nào thằng nhãi này cũng sẽ cùng hành động với đám bọn họ?
Nghĩ tới đây, trong mắt mấy thanh niên này dần lộ vẻ bất thiện. Bọn họ đều là những người xông ra trong máu trong lửa, thằng nhãi quân y có chút hư danh trước mặt còn muốn cùng hành động với đám bọn họ, như vậy chẳng phải sẽ kéo đám bọn họ đi lùi sao? Bọn họ không tin, chỉ là một quân y biết nhảy dù mà thật sự có thể giết được người sao?
Giang Khương không hề để ý mấy ánh mắt quái dị này, hắn chỉ tiện tay lấy một con dao găm trong số những con dao trên bàn.
Giang Khương cầm con dao găm lưu loát chém vài đường rồi hài lòng gật đầu. Đã lâu rồi hắn không tiếp xúc với mấy thứ này, xem ra cảm giác tay vẫn chưa mất hết. Còn mấy con dao khác như “Chó địa ngục Thụy Sĩ”... Giang Khương thật sự không vừa mắt.
Con dao găm này vẫn tương đối quen hơn...
Một thanh niên đứng cạnh lúc này hai tròng mắt đang trợn trừng. Con dao găm này cậu ta đặc biệt sưu tầm, có điều cậu ta không thể nào ngờ, Giang Khương này vừa nhìn lại chọn đúng thứ của cậu ta. Những thứ khác rõ ràng là hàng thượng đẳng hơn, sao đối phương lại không vừa mắt vậy.
Chàng thanh niên này tương đối bực bội, còn mấy thanh niên khác bên cạnh đồng tử khẽ co rút. Họ nhìn rất rõ động tác của Giang Khương, tên này là cao thủ chơi dao. Chỉ vừa nhìn đã biết, Giang Khương này chắc chắn cũng là một cao thủ. Đám người mình muốn múa dao như vậy cũng không dễ dàng gì.
Giang Khương thật sự không chú ý đến nét biến hóa trên mặt những thanh niên này.
Dù sao hắn cũng không cần đối phương ra tay, trước mặt người của Cổ Môn, những người được coi là cao thủ cận chiến bình thường này chắc hẳn vừa lộ diện sẽ phải chết. Giang Khương không có ý định để họ cùng đi chết.
Trong nhóm người này, những người duy nhất có tác dụng, có lẽ là ba tay súng bắn tỉa mà đầu tiên mình cử đến.
Giang Khương tiện tay nhét dao vào trong ống quần mình, rồi nhìn Từ Nham, trầm giọng nói:
- Cầm một tai nghe đến đây, phòng nào, xác định có một người à? Tự tôi qua đó, các anh không cần đi cùng...
- A...
Chẳng những Từ Nham sửng sốt, ngay cả mấy thanh niên bên cạnh đều sửng ra. Họ thanh to thế lớn kéo đến như vậy, lẽ nào chỉ để giúp vị này theo dõi một người?
- Tổ trưởng Giang... thế này... hay là để chúng tôi đi đi. Ngài nói cần sống hay chết thì cứ giao cho chúng tôi là được, không cần ngài đích thân ra tay.
Từ Nham nói rất hay. Anh ta thật sự không dám để vị này đi mạo hiểm. Tuy hiện tại anh ta vẫn chưa hiểu được vì sao chàng quân y trẻ này lại trở thành chỉ huy lớn nhất của hành động lần này. Nhưng nếu vị Tổ trưởng Giang này xảy ra chuyện, chắc chắn chức tổ trưởng của mình cũng không cần làm nữa, trực tiếp đi xuống giữ một chức hậu cần là được rồi.
Giang Khương nhìn vẻ mặt căng thẳng của Từ Nham cười cười. Hắn biết đối phương đang lo lắng cái gì. Sau khi hắn hơi thoáng trầm ngâm liền chăm chú nhìn đối phương, giải thích:
- Đội trưởng Từ... Hành động lần này, các anh thật sự không thể tham gia. Mục tiêu không đơn giản như các anh tưởng tượng. Các anh không có kinh nghiệm đối phó với họ!
- Không có kinh nghiệm đối phó với họ...
Khóe mắt của mấy thanh niên này giật giật, thế này là có ý gì? Trong tay đám người mình ai chẳng từng giết mười mấy hai chục người? Những người chết trong tay đám mình, có mấy người không phải cao thủ? Tên quân y này rốt cuộc có ý gì? Dám xem thường mình sao?
Khóe mắt Từ Nham lúc này cũng giật giật, có điều anh ta không dám biểu hiện quá rõ như mấy cấp dưới của mình. Anh ta chỉ cười khan nói:
- Tổ trưởng Giang... Trong đội chúng tôi đều là những cao thủ trải qua trăm trận... Hay là để người chúng tôi đi thử trước, lỡ như không được, ngài hẵng lên... Dù sao cũng mười mấy lầu, bên ngoài còn có ba tay súng bắn tỉa nhìn chằm chằm, hắn không thể chạy thoát được đâu!
Giang Khương vẫn lắc đầu trong ánh mắt mong chờ và bất mãn của mọi người. Hắn nhìn chằm chằm Từ Nham nói:
- Không được, đây là mệnh lệnh, rõ chưa?
Từ Nham nghe Giang Khương nói vậy cũng thu lại nụ cười trên mặt, sau đó trầm giọng đáp:
- Rõ!
Dứt lời, Từ Nham liền đi về phía tổ giám sát, trầm giọng nói:
- Báo cáo tình hình mục tiêu hiện tại!
- Căn cứ theo quan sát của tay súng bắn tỉa, trong phòng chỉ có một người... chưa phát hiện mục tiêu khác!
Người bên tổ giám sát vội vàng trả lời.
- Ừ...
Từ Nham sau đó bất đắc dĩ nhìn Giang Khương, nói:
- Vậy Tổ trưởng Giang, thế này đi... Chúng tôi cùng ngài đi lên, ở bên ngoài tiếp ứng ngài... Thế có được không?
- Không cần...
Giang Khương kiên định từ chối, sau đó nhìn mọi người, nói:
- Không ai được đi theo, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, đây là mệnh lệnh... Trừ phi tôi ra lệnh cho súng bắn tỉa ra tay, những người khác không được vào!
Mấy thanh niên đứng sau lưng Từ Nham thấy Giang Khương kiên định ra lệnh như vậy, lúc này ai nấy đều nghiến chặt răng, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Giang Khương. Nếu đây không phải là nơi có kỷ luật, e là những thanh niên này sẽ trực tiếp thể hiện sự phẫn nộ của mình với Giang Khương.
Lúc này vẻ mặt Từ Nham cũng bực bội nhìn chằm chằm Giang Khương, thấy Giang Khương không hề có ý định đổi ý, đành thở dài, sau đó cầm lấy tai nghe và một bộ
đồ trên bàn, đưa cho Giang Khương, nói:
- Tổ trưởng Giang... Nếu có gì không ổn, hãy lập tức ra lệnh cho súng bắn tỉa ra tay...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT