- Chị Trương... Tình hình Tiểu Bảo như thế nào rồi?   

Giang Khương bước vào phòng cách ly việc đầu tiên vẫn là căng thẳng hỏi Trương Ngọc Phượng về chuyện này.   

Trương Ngọc Phượng nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia sầu lo, nói:   

- Nếu cứ tiếp tục sốt cao thế này...   

- Vẫn tiếp tục sốt cao hơn à?   

Mặc dù nằm trong dự liệu, nhưng trong lòng Giang Khương vẫn không kìm được đắng chát. Lâu như vậy rồi, sao vẫn tiếp tục sốt, càng lúc càng sốt cao như vậy chứng tỏ, có lẽ hiệu quả của thuốc ức chế bệnh độc hiện tại không rõ ràng lắm.   

Hiệu quả của thuốc ức chế bệnh độc không tốt, chứng tỏ tình hình của Tiểu Bảo không thể nào có chuyển biến.   

Giang Khương nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng lại một lần nữa căng thẳng. Hiệu quả của thuốc quy tức chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là két thúc. Nhưng tình hình của Tiểu Bảo nếu như không thể nào giảm bớt, cứ tiếp tục thế này thì sẽ phiền phức.   

- Xem ra... trong một thời gian ngắn phải nghĩ ra được cách khác...   

Giang Khương hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, đang định đi qua xem kỹ tình hình của Tiểu Bảo một chút thì đột nhiên máy truyền tin trong mũ đội đầu truyền ra giọng Lâm Ngọc Tường.   

- Đã có kết quả kiểm tra lại hàm lượng bệnh độc... Hàm lượng bệnh độc giảm khoảng 10%, chưa đạt được hiệu quả dự tính... So sánh tiêu bản bệnh độc còn cần khoảng hai tiếng nữa!   

Giọng Lâm Ngọc Tường hơi trầm trọng.   

- Giảm 10%...   

Giang Khương nhẹ nhàng cắn cắn môi, trong mắt hiện lên một tia tối tăm, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Ngọc Phượng đứng đối diện.   

Sắc mặt Trương Ngọc Phượng lúc này cũng trầm đi. Vốn chị còn ôm một tia hy vọng, nhưng giờ khi có kết quả kiểm tra lại hàm lượng bệnh độc đã báo trước được rất nhiều thứ.   

Kết hợp với tình hình của Tiểu Bảo, có thể xác định lời của Giang Khương e là chính xác. Tiểu Bảo đã dùng thuốc được mấy tiếng đồng hồ, hàm lượng bệnh độc chỉ giảm 10%. Hơn nữa hiện tại Tiểu Bảo vẫn đang tiếp tục sốt cao, yếu hơn hiệu quả dự kiến của thuốc ức chế bệnh độc ít nhất 70%...   

Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng nói:   

- Giờ tôi sang chỗ anh Lâm lấy kết quả, sau đó đưa cho Đường y sư... Nếu Đường y sư đồng ý, tôi sẽ mời họ nhanh chóng tiến hành nghiên cứu biến dị bệnh độc!   

Trương Ngọc Phượng gật mạnh đầu, sau đó nhìn Giang Khương, nói:   

- Được, đi... tôi đi cùng cậu!   

Đường y sư nhìn báo cáo kiểm tra lại hàm lượng bệnh độc Giang Khương đưa tới sắc mặt dần trầm xuống. Giang Khương và Trương Ngọc Phượng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người hơi trầm xuống, họ biết có lẽ lúc này Đường y sư cũng đã thấy rõ có gì đó không bình thường.   

Mấy vị y sĩ bên cạnh lúc này nhìn thấy sắc mặt Đường y sư bắt đầu trầm xuống, lúc này cũng bắt đầu lộ vẻ mặt kinh hãi. Đường y sư như vậy, xem ra bệnh độc thật sự xảy ra vấn đề rồi.   

- Nhưng sao có thể xảy ra vấn đề? Rõ ràng chưa được bao lâu mà... Chẳng lẽ đã... biến dị... đúng như Giang y sĩ này nói?   

Mấy vị y sĩ lộ vẻ mặt căng thẳng, là y sĩ của Thiên Y viện, bọn họ trước nay chưa từng sợ bất cứ bệnh gì. Nhưng thứ bệnh độc này gần như đã phá vỡ kiến thức nghiên cứu bệnh độc học căn bản rồi. Họ có hơi hoảng sợ.   

Bởi vì cho tới bây giờ họ chưa từng thấy bệnh độc biến dị nhanh đến vậy. Thậm chí ngay cả bọn họ cũng thừa nhận, dường như trong trí nhớ chưa từng xảy ra tình huống như thế này.   

Nhưng chỉ có sắc mặt là Đường y sư là hơi cổ quái. Sau đó ông ngẩng đầu nhìn về phía Giang Khương như đang nghi ngờ.   

Giang Khương thấy vẻ mặt Đường y sư cổ quái như vậy thì trong lòng cũng nghi hoặc, có điều lúc này hắn không để ý được nhiều như vậy. Hắn cung kính lên tiếng:   

- Đường y sư... Tình hình hiện nay có lẽ đã đủ chứng minh bệnh độc có khả năng xuất hiện biến dị rồi.   

Cho nên... để sớm nghiên cứu ra thuốc ức chế bệnh độc mới, tôi thỉnh cầu ngài dẫn theo đội của mình, nhanh chóng chủ trì công tác nghiên cứu bệnh độc!   

Sau khi Giang Khương nói xong liền im lặng chờ Đường y sư trả lời. Có điều hắn đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy Đường y sư nói gì. Hắn không kìm được lại ngẩng đầu nhìn Đường y sư, thấy trong mắt Đường y sư lúc này vẫn hơi cổ quái đang nhìn mình chằm chằm, giống như đang nghiên cứu gì đó.   

Đúng lúc Giang Khương không nhịn được nữa, đang định lên tiếng tiếp thì cuối cùng Đường y sư cũng đã cất lời.   

- Giang Khương... Hai tiếng trước, sao cậu có thể phát hiện ra bệnh độc xuất hiện biến dị?   

Đường y sư giơ báo cáo trong tay lên, yên lặng nhìn Giang Khương, nói.   

Tim Giang Khương khẽ giật thót, mình làm sao phát hiện? Cái này sao nói rõ được đây?   

Đường y sư thấy Giang Khương do dự và chần chừ, ánh mắt hơi lạnh đi, khẽ hừ một tiếng, lãnh đạm nói:   

- Nói!   

Trương Ngọc Phượng đứng bên nghe thấy giọng tức giận của Đường y sư thì vẻ mặt căng thẳng, vội vàng liếc mắt với Giang Khương, ý bảo hắn mau trả lời, không thể vì chuyện này mà lại chọc giận y sư cấp trên, nếu không sẽ có phiền phức lớn.   

- Cảm giác!   

Lúc này dĩ nhiên Giang Khương cũng biết không thể né tránh được, hơn nữa muốn tìm một lý do nói cho qua chuyện chắc chắn cũng không thể. Trước mặt là một vị y sư Thiên Y viện chính gốc, chắc chắn không phải là nhân vật mình có thể tùy tiện lừa gạt, cho dù tìm ra một ly do thì chắc chắn cũng không gạt được ai.   

Cho nên Giang Khương chỉ có thể nói ra hai chữ như vậy.   

- Cảm giác?   

Tất cả mọi người đang tò mò gióng lỗ tai chuẩn bị nghe xem Giang Khương trả lời như thế nào, lúc này nghe vậy thì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.   

Ánh mắt của Đường y sư cũng ngưng tụ, lông mày nhướn lên nhìn xem Giang Khương nói gì. Ông thấy ánh mắt Giang Khương đang kiên định nhìn mình, trên mặt không chút chột dạ, trong lòng khẽ khựng lại, sau đó trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Ánh mắt vốn sắc bén của ông cùng với suy nghĩ này lóe lên mà lập tức hòa hoãn đi.   

Giang Khương thấy ánh mắt ác liệt của Đường y sư trong nháy mắt đã hòa hoãn đi thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm, thầm nghĩ: “Cũng may là thuật Mê hoặc cũng mình cũng đáng tin... tuy tiêu hao chút năng lượng, nhưng có thể ngụy trang được sự bình tĩnh, còn mang theo chút mê hoặc và năng lực ảnh hưởng đến người khác, kết quả cũng không bất lợi lắm. Nếu không nếu mà không qua được ải này thì chỉ có thể gắng gượng tiếp thôi!   

Lúc này ánh mắt Đường y sư nhìn Giang Khương tuy còn hơi ác liệt nhưng đã ôn hòa hơn rất nhiều. Hơn nữa, trong mắt ông cũng không còn sự chất vấn mà Giang  

Nguyên lo lắng nhất nữa, dường như chỉ còn chút cảm thán và chút gì đó quái lạ.   

- Không tệ... cậu không tệ, vận may của thằng nhãi này không tệ...   

Trong lúc mọi người sợ Đường y sư sẽ nổi bão thì Đường y sư lại lãnh đạm nói ra hai câu khó hiểu. Ánh mắt ông nhìn Giang Khương lộ ra tia cảm thán nhưng không hề còn vẻ giận dữ nữa.   

Không những người khác sửng sốt mà Giang Khương cũng sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: “Không phải chứ? Lẽ nào thuật Mê hoặc của mình có hiệu quả mạnh như vậy à? Không những khiến Đường y sư tin tưởng, mà còn khiến ông đột nhiên có cảm tình với mình sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play