Hàng Bội Minh tinh thần hơi thiếu tỉnh táo đang tiện tay lật tờ báo trên đầu gối. Hai ngày nay phải tăng thêm hai chuyến bay thật sự là rất cực khổ.
Anh ta đưa tay nhéo chỗ mi tâm, muốn giúp mình tỉnh táo một chút, có điều sau khi nhéo hai cái thì đột nhiên cảm thấy thân máy bay dường như chếch đi rất rõ ràng.
- Ồ? Chuyện gì xảy ra vậy?
Sau khi Hàng Bội Minh sửng ra, trong lòng liền kinh ngạc. Anh ta là một cơ trưởng có kinh nghiệm mấy ngàn giờ bay, anh ta có thể xác định rất rõ, ban nãy máy bay vừa cua một vòng lớn.
Nhưng trước khi mình vào toilet, máy bay rõ ràng đã tiến vào đường bay và độ cao dự định, vì sao lại cua được?
“Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì bPất ngờ?” Trong lòng Hàng Bội Minh căng thẳng, bật người đứng dậy khỏi bồn vệ sinh, kéo quần lên rồi xông ra ngoài.
Anh ta lập tức vào khoang điều khiển, nhìn phi công phó Trương Hùng vẫn đang ngồi đó, hình như không có điều gì bất thường, lúc này anh ta mới thoáng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó đi qua, ngồi xuống một bên, vừa quan sát đường bay trước mặt. Sau khi xác định hướng bay đã thay đổi, anh ta liền cau mày trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra?
- Cơ trưởng... Vừa mới nhận được lệnh của Ban quản lý đường bay... yêu cầu chúng ta quay trở lại sân bay Bắc Kinh...
Lúc này Trương Hùng bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc nói với Hàng Bội Minh.
- Cái gì? Giờ quay trở lại Bắc Kinh?
Hàng Bội Minh nhìn đồng hồ, đã cất cánh nửa tiếng rồi, giờ này mà còn cho máy bay quay ngược về...
Hàng Bội Minh hơi nhíu mày, đưa tay cầm lấy tai nghe, sau đó kết nối thông tin:
- HZ2308 gọi đài quan sát, HZ2308 gọi đài quan sát...
- Tôi là đài quan sát, mời nói..
- HZ2308 vừa nhận được lệnh quay về sân bay Bắc Kinh, xin xác nhận...
- Xác nhận mệnh lệnh, yêu cầu chuyến bay HZ2308 lập tức quay về sân bay Bắc Kinh...
Hàng Bội Minh nghe thấy mệnh lệnh được xác nhận thì thoáng thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó nói:
- Xin hỏi vì nguyên nhân gì?
Bên kia thoáng chần chờ một chút, sau đó hồi đáp:
- Trên chuyến bay có vài quý khách quan trọng, cần họ quay trở lại Bắc Kinh...
- Nhận lệnh!
Hàng Bội Minh nghe thấy nguyên nhân này trong lòng mới coi như hoàn toàn yên tâm. Chỉ cần không phải vì nguyên nhân linh tinh nào khác là được, nếu như trên chuyến bay có nhân vật nguy hiểm hay tội phạm gì đó, vậy thì rất phiền phức.
Hàng Bội Minh yên tâm, lúc này mới cầm micro, thông báo:
- Các vị hành khách kính mến... Tôi là cơ trưởng của chuyến bay, rất xin lỗi phải thông báo với mọi người... Tôi vừa nhận được thông báo của đài quan sát...
Nguyên nhân là máy bay cần quay trở lại Bắc Kinh...
Đường y sư đang nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc ghế rộng rãi ở khoang hạng nhất nghe thấy thông báo này liền lơ đãng nhíu mày. Một vị y sĩ bên cạnh lập tức hiểu ý thấp giọng hỏi tiếp viên hàng không đi ngang qua:
- Chuyện gì xảy ra?
- Xin lỗi... tiên sinh. Ban nãy nhận được thông báo của Bắc Kinh, máy bay phải quay về sân bay Bắc Kinh, tình hình cụ thể tạm thời vẫn chưa rõ...
Tiếp viên hàng không không bao giờ dám lơ là với khách hàng khoang hạng nhất, có điều chuyện như thế này, các cô cũng chỉ có thể trả lời bằng câu ứng phó này, khóe miệng khẽ nở nụ cười mỉm, khéo léo giải thích với khách hàng.
Mặc dù vị y sĩ này nghe tiếp viên hàng không trả lời như vậy thì không hài lòng lắm, nhưng dĩ nhiên cũng không cố ý làm khó người khác. Anh ta lập tức nhìn thoáng Đường y sư bên cạnh, thấy Đường y sư không có vẻ gì khác thường, lúc này mới gật đầu với tiếp viên hàng không bên cạnh.
Tiếp viên hàng không thấy khách hàng không truy vẫn mình nữa thì cũng thở phào nhẹ nhỏm. Kể ra máy bay đã bay được nửa đường mà còn nhận được lệnh quay ngược lại, đây thật sự là lần đầu tiên cô gặp phải. Nguyên nhân cụ thể cô thật sự không rõ lắm.
Giờ cô còn phải đi trấn an những vị khách ngồi ở phía sau...
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, máy bay một lần nữa đáp xuống phi trường, đám Đường y sư được người đến đón cung kính nghênh đón dưới chân cầu thang máy bay. Lông mày Đường y sư khẽ nhướn lên, trong mắt lóe lên tia tức giận nhưng không hề nói gì.
Bởi vì... đợi lát nữa, có người phải giải thích rõ chuyện này.
- Xin lỗi... Đường y sư... Đã đi được nửa đường còn phải mời ngài và các vị y sĩ quay lại...
Giang Khương rất là cung kính đứng ở cửa nghênh đón mấy người, trên mặt tràn đầy xin lỗi. Y sĩ Trương Ngọc Phượng vẻ mặt cũng rất bất đắc dĩ.
Đường y sư chắp tay đứng ở cửa, không bước vào, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Khương, sau đó lãnh đạm nói:
- Giang y sĩ... chuyện gì?
Trương Ngọc Phượng đứng cạnh thấy vẻ mặt lãnh đạm và ngữ khí nói chuyện như vậy của Đường y sư thì vẻ mặt càng bất đắc dĩ, lén lút liếc nhìn Giang Khương, trong mắt đầy đồng cảm và thở dài.
Giang Khương cung nhìn Đường y sư, trong mắt tràn ngập tia áy náy nhưng không hề có vẻ sợ hãi nói:
- Đường y sư... tôi cho rằng bệnh độc đã có biến dị, thuốc ức chế bệnh động có thể sẽ không đạt được hiệu quả như dự tính. Hơn nữa bệnh độc có thể còn có khả năng lây nhiễm qua đường không khí. Để tránh sự việc phát triển thêm bước nữa, cho nên tôi mạo muội mời Đường y sư và các vị y sĩ quay trở lại, tiến hành phân tích lại kết cấu bệnh độc, và chế lại loại thuốc ức chế bệnh độc mới!
Giang Khương vừa nói ra lời này, vẻ mặt mấy vị y sĩ đứng sau Đường y sư đồng loạt trồng xuống. Trong mắt ai nấy đều mang theo vẻ kinh ngạc cùng với trào phúng nhìn Giang Khương, sau đó cẩn thận ngẩng đầu nhìn Đường y sư phía trước.
Bọn họ rất rõ, đối với Đường y sư mà nói lý do như vậy chứng tỏ điều gì. Đó là chưa nói tới chuyện dùng lý do như vậy cắt ngang Đường y sư đang nóng lòng quay trở về Thiên Y viện sẽ khiến Đường y sư tức giận nhường nào.
Giang Khương to gan lớn mật trước mặt đối mặt với cơn giận của Đường y sư, lần này phải gặp phiền phức lớn rồi.
Mấy vị y sĩ ở cạnh Đường y sư nghiên cứu mấy ngày rồi nên cũng tương đối hiểu rõ tính cách Đường y sư này. Điều này khiến họ bội phục vị Giang y sĩ to gan lớn mật này, đồng thời cũng không kìm được thương xót cho y sĩ Giang Khương này. Lần này thằng nhãi này phiền phức lớn rồi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, trong mắt Đường y sư lóe lên tia giận dự, hai hàng lông mày nhướn thẳng, sau đó nhìn chằm chằm Giang Khương một lúc lâu. Trương Ngọc Phượng đứng bên cũng bị sự tức giận của Đường y sư làm cho tim run rẩy. Thế nhưng Giang Khương ở bên vẫn bình tĩnh đứng đó, im lặng nhìn Đường y sư, không hề có ý định rút lui.
- Được!
Đột nhiên, Đường y sư lạnh lùng nhìn Giang Khương, trong miệng thốt lên một chữ, có điều trong mắt không hề có ý tán thưởng mà là ánh mắt lạnh lùng bức người.
- Tuy chỉ là một Y sĩ tam phẩm mới vào viện vài tháng nhưng sự to gan của Giang y sĩ khiến tôi rất bội phục!
Giang Khương nhìn ánh mắt lạnh lùng bức người của Đường y sư, khẽ rũ mắt xuống, tỏ vẻ mình không cố ý mạo phạm, sau đó khiêm tốn xin lỗi:
- Xin lỗi, Đường y sư!
- Xin lỗi?
Đường y sư thấy Giang Khương không hề có ý lùi bước trước sự chất vấn và ánh mắt ép bức của mình, mặt ông lại lạnh lùng hơn, lạnh giọng nói:
- Tuy cậu là học trò của La y sư cấp cao nhất, nhưng cậu có thể tự tiện thay đổi hành trình của tôi khi chưa được tôi đồng ý, hơn nữa còn nghi ngờ kết quả phán đoán của tôi... Chuyện này, chắc chắn tôi sẽ báo cáo lên Hội đồng viện, sẽ để cho Ban giám sát kỷ luật có xử lý nghiêm khắc và thích hợp dành cho cậu...
- Xin lỗi, Đường y sư... Tôi không cố ý mạo phạm, nhưng chuyện khẩn cấp, cho nên mới tự tiện... xin ngài lượng thứ!
Đối mặt với cơn tức giận của Đường y sư, Giang Khương cũng chỉ có thể kiên nhẫn giải thích lần nữa. Đối mặt với sự phẫn nộ của y sư cấp trên, là y sư cấp dưới, cho dù có lý đi chăng nữa, anh cũng phải giữ sự cung kính khiêm nhường, nếu không, với thiết luật nghiêm khắc về cấp bậc của Thiên Y viện, cho dù anh có lý cũng thành không có lý.
- Chuyện khẩn cấp?
Đường y sư nhìn Giang Khương, lúc này cuối cùng cũng tức giận bật cười, hừ một tiếng nói:
- Được được... cậu đã nói có chuyện khẩn cấp, vậy thì cậu nói tôi biết, sao cậu phát hiện được bệnh độc có biến dị? Đừng nói với tôi giờ cậu đã có so sánh với tiêu bản bệnh độc!
- Vẫn chưa có... giờ y sĩ Lâm Ngọc Tường vẫn đang tiến hành so sánh khẩn cấp!
Giang Khương một lần nữa cung kính nói.
- Chưa có? Chưa có thì dựa vào đâu cậu nói bệnh độc xảy ra biến dị? Cậu có chứng cớ gì không? Hay là cậu chưa từng học nghiên cứu bệnh độc của Thiên Y viện?
Trên mặt Đường y sư cuối cùng cũng lộ vẻ trào phúng, nhưng sự tức giận thì càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
- À... Tôi vẫn chưa học xong, môn nghiên cứu bệnh độc vẫn chưa học tới...
Giang Khương chần chờ một chút, sau đó thành thật đáp.
Mọi người nghe Giang Khương nói vậy liền hai mắt nhìn nhau, sau đó lộ ra vẻ cổ quái.
Lúc này Đường y sư cũng dở khóc dở cười, nhìn y sĩ Trương Ngọc Phượng đứng bên một lúc, mới lạnh giọng cười nói:
- Trương y sĩ, chẳng lẽ Giang Khương chưa học, cô cũng chưa học sao?
- Á...
Y sĩ Trương Ngọc Phượng thấy Đường y sư nhìn mình thì vẻ mặt cũng sượng lại, đang định nói thì Giang Khương ở bên không muốn Trương Ngọc Phượng bị mình làm liên lụy, vội lên tiếng nói:
- Đường y sư, y sĩ Trương Ngọc Phượng đã nhắc nhở tôi nhưng hiện tại tôi là người phụ trách cao nhất của tổ lãnh đạo, chuyện này do mình tôi kiên trì, cho nên chuyện này không liên quan đến y sĩ Trương Ngọc Phượng...
Đường y sư thấy Giang Khương đem mọi chuyện đổ hết lên người hắn thì cũng nhìn Giang Khương với con mắt khác, gật đầu lạnh giọng cười nói:
- Được... Coi như cậu cũng to gan lớn mật đấy...
- Nếu y sĩ Trương Ngọc Phượng đã nhắc nhở cậu, vì sao cậu còn kiên trì nói bệnh độc đã xuất hiện biến dị? Cậu có chứng cớ có thể chứng minh không?
Đường y sư lạnh lẽo nhìn Giang Khương nói:
- Nếu cậu không đem ra được chứng cứ, vậy thì có lẽ cậu đã biết hậu quả như thế nào? Cho dù La y sư có đích thân đến đây, cũng không thể tránh được hậu quả hành vi này của cậu!
Trước những lời lạnh lẽo của Đường y sư, Giang Khương nghiêm túc gật đầu, nhìn Đường y sư trầm giọng nói:
- Đường y sư... Hiện tại tôi vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng xin mời ngài cùng các vị y sĩ nghỉ ngơi một lát. Giờ y sĩ Lâm Ngọc Tường đang dốc sức tiến hành so sánh với tiêu bản bệnh độc, đồng thời cũng đang dùng thuốc ức chế bệnh độc tiến hành thử nghiệp dược vật nồng độ cao... Có lẽ trong vòng ba tiếng sẽ hoàn thành công tác này... Nếu ba tiếng sau, tiêu bản đệnh độc không có gì khác thường, hơn nữa thử nghiệm hiệu quả thuốc bình thường thì tôi đồng ý chấp nhận bất kỳ trừng phạt nào của Đường y sư!
- Không có chứng cứ...
Đôi mắt Đường y sư lại càng thêm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Giang Khương một lúc, cuối cùng chậm rãi gật đầu, lạnh giọng nói:
- Được, dù sao tôi cũng đã quay lại rồi, vậy thì cũng không tiếc gì cậu ba tiếng đồng hồ. Nếu ba tiếng đồng hồ sau kết quả bình thường, vậy thì cậu phải trả cái giá nên trả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT