Cho nên, Phó trưởng phòng Nghiêm dù gì cũng đại diện cho uy nghiêm thế hệ. Hơn nữa lại là thủ trưởng của mọi người. Bị Giang Khương khiển trách như vậy, bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ thay.
Đương nhiên, duy nhất có ngoại lệ chính là vị Lâm Kiến Quốc của bệnh viện ba quân chủng và vị Thượng tá kia, được xem là người một nhà với Giang Khương. Hơn nữa, Lâm Kiến Quốc cũng không phải thuộc quyền quản lý của Phó trưởng phòng Nghiêm. Cho nên, ông thật sự lo lắng cho hắn.
Còn vị Thượng tá, mặc dù thuộc hệ thống cảnh sát, nhưng miễn cưỡng cũng được xem là cùng loại người với Giang Khương, không thích quan liêu. Ngoại trừ kinh ngạc về hành động của Giang Khương hôm đó, còn lại chính là bội phục.
Các thành viên của tiểu tổ lúc này đều kinh ngạc nhìn Giang Khương xuyên qua kính mặt nạ đang cau mày cùng với ánh mắt không kiên nhẫn.
Nhìn biểu hiện của Giang Khương, tất cả đều cảm thấy ngạc nhiên. Trong tình huống như lúc này, hắn chẳng những không sợ sệt hay lo lắng, ngược lại còn có chút tức giận lẫn không kiên nhẫn, giống như anh đang buồn ngủ, nhưng lại cứ bị người ta đánh thức.
Đương nhiên, đây cũng không phải là điểm quái dị nhất. Quái dị nhất là cô gái xinh đẹp đi cùng cũng cau mày. Đối với tình huống trước mắt, đáng lẽ cô gái đó phải khẩn trương, nhưng biểu hiện lúc này lại hoàn toàn giống với Giang Khương.
Hai người này rốt cuộc...
Mọi người có chút không hiểu thấu được. Mọi người đều biết Giang Khương cũng có chút danh tiếng trong quân đội lúc trước, nhưng khi đó tất cả đều cho rằng Giang Khương gặp may, nhờ có truyền thông mới được thổi phồng lên như thế.
Phó trưởng phòng Nghiêm ôm mặt, nhìn chằm chằm Giang Khương. Khi phản ứng lại, hai mắt đỏ bừng, hàm răng run rẩy, đang định lên tiếng thì đã bị Giang Khương lạnh lùng cắt ngang.
- Tôi đã nói, nơi này không đến lượt anh nói chuyện, anh không rõ sao?
Giọng nói lạnh lùng xuyên qua chiếc mũ, khiến cho người ta không rét mà run, đặc biệt là Phó trưởng phòng Nghiêm.
Nhưng dù sao y cũng là một Phó trưởng phòng. Mặc dù Giang Khương đang bốc lên hàn ý, nhưng bị hắn tát trước mặt mọi người, thẹn quá hóa giận, vội vàng lui về sau hai bước, đứng cách Giang Khương một khoảng cách rồi chỉ vào hắn, nói:
- Cậu...sao cậu dám ra tay chứ?
Phó trưởng phòng Nghiêm nói một câu, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Giang Khương, không nhịn được lại lui về sau hai bước, tức giận quát lớn với đám cảnh vệ phía sau:
- Cảnh vệ, cảnh vệ đâu? Các người ăn cứt hả? Mau bắt nó cho tôi.
Trong lòng đám cảnh vệ cũng phát kinh lên. Ai có thể nghĩ vị Trung tá Giang Khương này lại động thủ đánh người. Nhưng cho dù là động thủ đánh người, không ai ra lệnh, ai cũng không muốn động đến vị “anh hùng” không dễ đối phó này.
Nhưng bọn họ chỉ mới bước được hai bước, liền cảm thấy hoa mắt. Một bóng trắng hiện lên, sau đó là một sức mạnh không thể kháng cự kéo đến. Còn chưa kịp phản ứng, mọi người đã lui về sau vài bước.
Mọi người kinh hãi trong lòng, theo tiềm thức mà nắm chặt súng. Bóng trắng này là cô gái vẫn hay đi theo Trung tá Giang Khương. Cô gái khẽ cau mày nhìn mọi người, gương mặt tỏ ra ý cảnh cáo.
Lúc này, Giang Khương cũng quay đầu nhìn thoáng qua đám cảnh vệ đang không biết nên làm thế nào, liền phất tay, ý bảo mọi người thối lui ra đằng sau, lại một cái tát nữa vang lên.
Bốp.
Trước mắt bao nhiêu người, cái tát này có vẻ vang hơn.
- Tôi đã nói, nơi này không đến phiên anhi nói chuyện.
Phó trưởng phòng Nghiêm gương mặt xanh tím, đang định lên tiếng với vị Thượng tá cảnh vệ, nghe được lời này vội vàng im miệng lại. Mặc dù vẻ oán độc trong mắt ngày càng nhiều, nhưng y thật sự sợ Giang Khương lại đánh y tiếp, chỉ nhìn chằm chằm Giang Khương.
Phó trưởng phòng Nghiêm biết rất rõ tình huống lúc này. Những người bên cạnh không có mấy ai dám phản ứng, chỉ cần y nhịn chút, kế tiếp chính là Giang Khương xui xẻo.
- Người quản lý ở đây là y sĩ Lâm. Nếu anh ấy còn chưa lên tiếng, anh tốt nhất là đừng tìm tôi gây phiền phức. Nếu không, mặc kệ sau lưng anh là ai, anh cũng xong đời, hiểu chưa?
Giang Khương bình tĩnh nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm, sau đó quay sang nhìn Lâm Kiến Quốc đang trợn mắt há mồm:
- Viện trưởng Lâm, hãy thông báo cho y sĩ Lâm, mời anh ấy đến đây giải quyết.
Vị Thượng tá bên cạnh vốn đã xanh mặt sờ tay vào súng bên hông, cảnh vệ bên cạnh cũng đã cầm súng ở tay, nghe Giang Khương nói, không khỏi chần chừ một chút.
Mà Phó trưởng phòng Nghiêm thừa dịp Giang Khương nói chuyện, vội vàng lui về sau hai ba thước, trốn đằng sau lưng vị Thượng tá.
Sau khi trốn ra đằng sau, Phó trưởng phòng Nghiêm mới cảm thấy an toàn, vội đứng thẳng thắt lưng, rống lên với Lâm Kiến Quốc đang định liên lạc với y sĩ Lâm:
- Tôi là tổ trưởng phụ trách toàn cục. Tên tiểu tử này vi phạm quy tắc cách ly, nằm trong phạm vi do tôi quản lý. Tôi xử lý cũng không cần phải thông qua bọn họ.
Nói xong, lại quay sang nói với vị Thượng tá:
- Có nghe thấy không? Cậu ta tùy ý công kích tôi, mau bắt cậu ta lại cho tôi, lập tức bắt lại.
Nghe được lời này của Phó trưởng phòng Nghiêm, vị Thượng tá cầm súng chỉ vào Giang Khương, trầm giọng nói:
- Trung tá Giang Khương, xin đừng phản kháng.
Nghe giọng nói của vị Thượng tá, đám cảnh vệ bên cạnh liền cầm súng lên, chỉ vào Giang Khương hoặc Tuyên Tử Nguyệt.
Nhìn súng chỉ vào Giang Khương, Phó trưởng phòng Nghiêm rốt cuộc đắc ý trở lại, ánh mắt lóe lên sự hung ác, oán độc nhìn Giang Khương, nói:
- Cậu dám đánh tôi? Lần này rơi vào tay tôi, tôi xem cậu còn đắc ý được hay không. Ai cũng không cứu được cậu đâu.
Giang Khương khẽ cau mày, nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm đang đắc ý, rồi lại nhìn vị Thượng tá cầm súng chỉ vào mình, rốt cuộc cảm thấy chán đến cực điểm, nhưng rồi lại cảm thấy bất đắc dĩ. Mấy cây súng đối với hắn và Tuyên Tử Nguyệt mà nói, hiển nhiên không có gì đáng uy hiếp.
Mặc dù mặc áo phòng hộ không tiện lợi cho lắm, nhưng muốn động thủ hạ vài người cũng chỉ là chuyện rất đơn giản.
Nhưng thật lòng hắn không muốn động thủ với vị Thượng tá và những vị cảnh sát. Dù sao đối phương cũng là nghe lệnh làm việc.
Nhìn gương mặt sưng phù như cái đầu heo, rồi lại cười đến đắc ý, ánh mắt oán độc của Phó trưởng phòng Nghiêm, Giang Khương thở dài, chậm rãi ngẩng đầu, rồi ấn vào nút liên lạc trên cánh tay trái. Xem ra hắn phải nói với Lâm Ngọc Tường một tiếng, thuận tiện để y liên lạc với người của tổ bảy người, để tên đầu heo này tránh sang một bên, đừng ở chỗ này gây phiền phức nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT