Đối mặt với chuyện có tiểu tổ đến trợ giúp, ngoại trừ hai vị y sư, đám người của Trưởng phòng Nghiêm tất nhiên là không ai biết. Bây giờ nghe xong, hai người của trung tâm nghiên cứu và phòng chống dịch bệnh đều đại khái đoán ra được chuyện bên trong.   

Hai vị y sư lai lịch thần bí nắm trong tay toàn cục. Mọi người cũng không ai biết lai lịch của họ, chỉ sợ tiểu tổ đến trợ gúp cũng cùng lai lịch với hai người này. Mọi người không biết dường như cũng không phải điều gì kỳ quái.   

Trong lòng Giáo sư Bạch Quý và Chủ nhiệm Tiền của trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh dần dần có chút kiêng kỵ. Bọn họ biết rõ những chuyên gia nổi tiếng nhất cả nước. Trong tình hình chung, nếu người được phái đến để nghiên cứu bệnh dịch, tuyệt đối phải là những người đó.   

Nếu đúng là như vậy, bọn họ hẳn phải nhận được tin tức, không thể nào lại có một tiểu tổ lặng yên không một tiếng động đến đây được.   

Đối với vấn đề mang tính chuyên nghiệp này, Phó trưởng phòng Nghiêm một chút cũng không quan tâm. Trong đầu y bây giờ chỉ còn suy nghĩ muốn chỉnh Giang Khương mà thôi.   

Cố nén lửa giận trong lòng, bày ra thái độ quan tâm hỏi thăm tình huống nghiên cứu dịch bệnh.   

- Ừm, tốt lắm, phương diện nghiên cứu và trị liệu sẽ giao cho hai vị y sư cùng với tiểu tổ phụ trách.   

Phó trưởng phòng Nghiêm làm ra vẻ đứng đắn, nghiêm túc nói, sau đó chuyển sang chuyện khác:   

- Bây giờ vẫn còn một vấn đề. Bởi vì thông báo bổ nhiệm chính thức ở trên còn chưa đưa xuống, cho nên phải thông báo cho hai vị y sư một chút.   

Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Phó Trưởng phòng Nghiêm, mấy người bên cạnh liếc nhìn nhau, sau đó cười khổ trong lòng. Xem ra Phó trưởng phòng Nghiêm là muốn đâm thọc rồi.   

- Ồ, có chuyện gì vậy?   

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó trưởng phòng Nghiêm, Lâm Ngọc Tường không khỏi lên tiếng hỏi.   

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Phó trưởng phòng Nghiêm nhướng mày, sắc mặt tối sầm, nói:   

- Vừa rồi, Giang Khương đã vi phạm nguyên tắc cách ly. Cậu ta không phải là chuyên gia về phương diện phòng chống bệnh dịch, nhưng lại tự tiện tiến hành chẩn đoán cho bệnh nhân, thậm chí còn mang người không có phận sự vào khu cách ly.   

- Hơn nữa còn tiến hành uy hiếp người phụ trách hiện trường là tôi. Quả thật không có kỷ luật gì cả.   

Nhìn gương mặt tái xanh vì giận của Phó trưởng phòng Nghiêm, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng đều nhìn nhau, căn bản không nghĩ đến Phó trưởng phòng Nghiêm lại cáo trạng Giang Khương với họ.   

Trong lòng không khỏi cười thầm.   

Mặc dù Giang Khương không phụ trách bất cứ chuyện gì ở đây, nhưng địa vị của hắn ở trong Thiên Y Viện hoàn toàn không thua gì bọn họ. Thậm chí lấy bối cảnh của Giang Khương mà nói, lại còn nằm trên cả bọn họ. Bây giờ Phó trưởng phòng Nghiêm lại cáo trạng Giang Khương với họ, thật sự là không biết phải làm sao.  

Hơn nữa, Giang Khương không phải là người có thể tùy ý đắc tội với người khác. Phó chủ nhiệm Nghiêm chỉ sợ đã chọc giận Giang Khương. Nếu không, tại sao Giang Khương lại so đo với bác sĩ ở thế tục như vậy?   

- Nhất định phải nghiêm túc xử lý, không biết ý kiến của hai vị y sư như thế nào?   

Phó trưởng phòng Nghiêm phẫn nộ nói. Y tin rằng đối mặt với chuyện như vậy, hai vị y sư hẳn sẽ đứng về phía y.   

Nhưng sắc mặt mọi người bên cạnh dần dần có chút cổ quái. Bởi vì bọn họ chú ý đến gương mặt của hai vị y sư. Mặc dù còn cách một lớp mũ, nhưng mọi người vẫn phát hiện có chỗ không ổn.   

Bởi vì vẻ mặt của hai vị y sư nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm vừa có chút trào phúng, vừa có chút khó coi.   

Nhưng Phó trưởng phòng Nghiêm lại không chú ý đến điểm này, vẫn phẫn nộ nhìn hai người, hy vọng nhận được sự ủng hộ từ họ. Chỉ cần họ không phản đối, y có thể chỉ huy cảnh vệ bắt Giang Khương lại. Với quyền lực hiện nay, y có đủ năng lực để làm việc này, nhất định phải dạy cho Giang Khương một bài học.   

Phó trưởng phòng Nghiêm chờ hai người lên tiếng, nhưng mãi vẫn không thấy đâu. Lúc này y mới phát hiện sắc mặt của hai vị y sư dường như có chút khó coi.   

Khi Phó trưởng phòng Nghiêm cảm thấy không ổn, Lâm Ngọc Tường mới lên tiếng:   

- Trưởng phòng Nghiêm, y sĩ Giang Khương chính là một trong những nhân viên mà thượng cấp cử đến. Cho nên cậu ấy có quyền tiến vào khu vực cách ly.   

- Ơ!   

Nghe Lâm Ngọc Tường nói, cảm giác không ổn trong lòng Phó trưởng phòng Nghiêm lại càng nhiều hơn vài phần. Ban đầu y cho rằng Giang Khương chỉ là thân nhân của người bệnh, nên mới được phép tiến vào. Nhưng dường như quan hệ giữa Giang Khương và hai vị y sư kia không cạn. Nếu không, làm sao với thân phận một bác sĩ ngoại khoa lại được Lâm y sư nói thành nhân viên hỗ trợ?   

Bây giờ, Phó trưởng phòng Nghiêm đang khẳng định Lâm Ngọc Tường chính là bao che cho Giang Khương, trong lòng lại càng căm tức thêm. Y bị Giang Khương uy hiếp thành như vậy, chẳng lẽ ngậm bồ hòn làm ngọt sao? Hơn nữa, mặc dù y phải hiệp trợ bọn họ trong công việc, nhưng đây rõ ràng là vi phạm quy định, thuộc quyền xử lý của y.   

Nếu Giang Khương là nhân viên trợ giúp, y không thể quản được. Nhưng tiểu tử này chỉ mang theo một cô gái đến, mà cô gái đó hoàn toàn không phải nhân viên y tế, rõ ràng chỉ là người thân. Vậy thì trăm phần trăm Giang Khương đã phạm quy rồi. Nếu Giang Khương dẫn người không có phận sự vào trong, y có thể bắt được nhược điểm của hắn.   

- Được, xem như Giang Khương là nhân viên hỗ trợ, nhưng tại sao cậu ta lại tùy ý mang người ngoài vào như thế? Cô gái đó cũng không phải nhân viên hỗ trợ, tại sao lại có thể tùy ý bước vào? Hơn nữa, khi tôi ngăn cản cậu ta, cậu ta lại tiến hành uy hiếp tôi? Vậy ban chỉ huy tạm thời của chúng tôi dùng làm cái gì?   

Lúc này, giọng nói của Phó trưởng phòng Nghiêm lại càng thêm tức giận:   

- Cho dù Giang Khương là nhân viên hỗ trợ, nhưng cậu ta đã vi phạm quy định cách ly, nhất định phải tiến hành xử phạt.   

Lời này của Phó trưởng phòng Nghiêm giống như cây ngay không sợ chết đứng. Mặc dù trước mắt y chỉ là hỗ trợ nhưng dù sao y cũng là một trong những người phụ trách. Chuyện vi phạm quy định nghiêm trọng như vậy, y không tin đối phương lại dám tùy ý bao che. Nếu không, nháo lên đến cấp trên, y cũng chẳng sợ.   

Nghe Phó trưởng phòng Nghiêm nói, những người bên cạnh đều gật đầu, cũng không chen vào. Dù sao có ba người làm chủ ở đây, đám lâu la như bọn họ không cần phải tham dự vào.   

Rõ ràng lai lịch của hai vị y sư này rất cao, ngay cả Phó trưởng phòng Nghiêm cũng không đắc tội nổi, bọn họ tất nhiên lại càng không dám chen vào, cẩn thận nhìn hai người qua màn hình, chờ cả hai sẽ xử lý việc này như thế nào. Dù sao, Giang Khương vừa rồi đã vi phạm quy định nghiêm trọng, hơn nữa còn ngăn cản Phó trưởng phòng Nghiêm. Quả thật là đuối lý rồi.   

Cho nên, nếu hai người kia muốn bao che cho Giang Khương, đúng là không phải chuyện dễ dàng.   

Quả nhiên, mọi người thấy được hai vị y sư liếc mắt nhìn nhau, xem ra bọn họ cũng biết việc này khó giải quyết.   

Phó trưởng phòng Nghiêm thấy vậy, sắc mặt lại càng đắc ý. Nghiêm Thế Bác ông từ khi nào bị ăn thiệt như vậy chứ? Lần này không bắt được Giang Khương, vậy mặt mũi của ông xem như mất hết rồi.   

- Trưởng phòng Nghiêm, việc này hãy nói sau đi.   

Trong lúc Phó trưởng phòng Nghiêm đang đắc ý, lại nghe Lâm y sư nói một câu, lập tức có chút sửng sốt, không ngờ Lâm y sư lại bao che cho Giang Khương như vậy, không khỏi cười lạnh:   

- Nói sau? Đối với hành vi vi phạm quy định như vậy, tôi cho rằng nhất định phải xử phạt ngay. Nếu không, sau này chúng ta làm sao giữ được nguyên tắc cách ly chứ?   

- Nếu để dịch bệnh lây lan ra ngoài, người nào cũng không gánh nổi trách nhiệm. Tôi yêu cầu lập tức nghiêm trị Giang Khương.   

Phó trưởng phòng Nghiêm nhìn thẳng vào hai người trong màn hình, vẻ mặt chính khí, khiến cho những người bên cạnh phải thầm hừ một tiếng. Đây rõ ràng là dùng việc công báo thù riêng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play