Trong lúc hai thầy trò La y sư đang vui vẻ, một người vui vẻ hút máu, một người vui vẻ vì kiếm được tiền, cánh cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra.
La y sư cũng không để ý, nhưng Vương Mịch đứng bên cạnh thì nhìn thấy người bước vào, sắc mặt biến đổi, vội vàng đứng thẳng, cung kính nói:
- Xin chào Thiên y sư Chu.
Vương Mịch vừa lên tiếng, La y và Giang Khương đang nhìn chằm chằm ống tiêm đột nhiên sửng sốt, sau đó cùng nhau nhìn về phía cửa.
Đối mặt với một trong năm cự đầu, Thiên y sư Chu Thế Dương, tuy nói hai thầy trò không thích cho lắm nhưng cũng không dám chậm trễ. Giang Khương thì ngồi thẳng người, mỉm cười gật đầu với Chu Thế Dương, nói:
- Thiên y sư Chu, xin chào.
- Ừm.
Vương Mịch chào, Chu Thế Dương làm như không thấy. Nhưng đối với câu chào của Giang Khương, Chu Thế Dương lại gật đầu ừ một tiếng.
Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh nghe Vương Mịch cung kính chào hỏi với vị Thiên y sư, trong lòng cũng có chút căng thẳng. Cô hiển nhiên biết Thiên y sư đại diện cho điều gì. Cô đến Thiên Y Viện lâu như vậy, nhưng chưa từng gặp qua một vị Thiên y sư nào, lập tức không dám chần chừ, vội vàng đứng lên, cung kính đứng một bên, không dám bất kính với vị Thiên y sư này.
Nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, trong lòng La y sư cũng rất nhanh chuyển động, đại khái đoán được mục đích Chu Thế Dương đến đây. Sau khi đưa ống tiêm cho Vương Mịch, liền đứng dậy cười nói:
- Thiên y sư Chu Thế Dương đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này.
- Hừ, lão La, ông cũng đừng làm bộ khách khí nữa. Chúng ta cũng chẳng phải vừa mới quen biết nhau.
Chu Thế Dương cũng không hòa nhã gì lắm với La y sư:
- Lão La, ông đang làm gì vậy?
- Ồ, Giang Khương vừa mới tỉnh lại, tôi chỉ lấy chút máu của nó để kiểm tra.
La y sư tùy ý đáp.
- Lấy máu kiểm tra? Kiểm tra một chút?
Chu Thế Dương nhìn ba ống máu trên bàn, hai mắt không khỏi nhướng lên. Cái này mà gọi là rút máu kiểm tra một chút? Đây là rút máu người ta nấu canh thì có.
Nhìn mấy ống tiêm đỏ bừng, Chu Thế Dương quay sang nhìn Giang Khương, thấy sắc mặt Giang Khương vẫn bình thường, trong lòng cũng cảm thấy sự nghi ngờ. Dựa theo những gì ghi trên bản khẩu cung, Giang Khương lúc này hẳn còn chưa tỉnh mới đúng chứ.
Nhưng Chu Thế Dương thật ra cũng không hoài nghi số liệu được ghi trên bản khẩu cung. Dù sao, không thể nói là dựa vào biên bản khẩu cung của viện Giám sát một trăm phần trăm, nhưng ở đây tuyệt đối không người nào dám làm giả, càng đừng nói đến việc động tay vào biên bản khẩu cung.
Hơn nữa, làm giả khẩu cung cũng sẽ không nhận được bất kỳ chỗ tốt nào.
Chu Thế Dương một chút cũng không tin, vì để chỉnh đứa cháu bảo bối của mình, có người dám làm giả chuyện như vậy, đừng nói chi Liêu Long Căn cũng tham gia trong đó.
Đối mặt với hai thiên y sư, nếu có người dám làm ra chuyện giả mạo như vậy, trừ phi muốn chết.
Thấy thần thái của Giang Khương vẫn sáng lán như cũ, mặc dù Chu Thế Dương kinh nghi trong lòng, nhưng cũng không hỏi nhiều. Nếu Giang Khương khôi phục nhanh như vậy, nói như thế nào, đối với ông cũng là một chuyện tốt.
La y sư thấy Chu Thế Dương chú ý đến mấy ống máu trên bàn, lại còn nhìn chằm chằm Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc, liền biết là Chu Thế Dương đang
nghi ngờ sự bất thường trong đó.
La y sư vội vàng cười nói:
- Thiên y sư Chu Thế Dương đại giá quang lâm, thật không biết là có chuyện gì không?
Lúc này, Chu Thế Dương cũng hồi phục lại tinh thần, di chuyển ánh mắt từ Giang Khương sang La y sư, lãnh đạm nói:
- Tôi cố tình đến tìm Giang Khương để hỏi vài câu.
- Muốn hỏi Giang Khương vài câu?
Hai mắt La y sư nheo lại, nhưng thật ra cũng không nằm ngoài ý liệu.
Mặc dù ông muốn từ chối thay đệ tử của mình, nhưng tinh thần và trạng thái của Giang Khương vô cùng tốt, cũng không thể đưa ra lý do để từ chối, trong lòng chỉ có thể thở dài, biết lần này Giang Khương trốn không thoát rồi, sư phụ cũng chẳng giúp được gì. Hết thảy phải chờ hắn quyết định.
Lập tức quay sang nói với Vương Mịch đang cất mấy ống tiêm:
- Vương Mịch, con và Tuyên tiểu thư ra ngoài trước đi.
Nghe La y sư nói, Vương Mịch và Tuyên Tử Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó lo lắng nhìn Giang Khương, rồi vội vàng bước ra ngoài. Có mặt Thiên y sư ở đây, ngoại trừ La y sư, người nào cũng không có tư cách.
Nhìn Vương Mịch và Tuyên Tử Nguyệt bước ra ngoài, Chu Thế Dương nhìn La y sư, phát hiện La y sư cũng không có ý định ra ngoài, ánh mắt liền hiện lên sự tức giận, nhưng cũng không còn biện pháp. Tư lịch của La y sư còn lâu hơn cả ông, hơn nữa còn là y sư nhất phẩm cao cấp nhất, lại còn quan hệ với mấy vị thiên y sư không tệ, không nể mặt cũng không được.
Chu Thế Dương có chút thở hắt ra, sau đó cố gắng mỉm cười, bước đến chỗ Giang Khương, bày ra bộ dạng trưởng bối quan tâm vãn bối, nói:
- Giang Khương, bây giờ cảm giác thế nào rồi?
- Cảm ơn Thiên y sư Chu đã quan tâm. Bây giờ đã cảm thấy khỏe rồi ạ.
Giang Khương cũng không phải lần đầu tiên nói chuyện với Chu Thế Dương, Hơn nữa ngay từ đầu Chu Thế Dương đã không có cảm tình với hắn. Nhưng dù sao Chu Thế Dương cũng là Thiên y sư, Giang Khương nhiều ít cũng phải cung kính trả lời.
Lúc này hắn cũng đại khái đoán được chuyện gì xảy ra. Cho nên đột nhiên nhìn thấy vị Thiên y sư này chạy đến quan tâm một nhân vật nhỏ bé như hắn, hắn vẫn hiểu được ẩn ý trong đó.
- Ừm, cảm thấy khỏe là tốt rồi. Nếu không, tôi lại phải chạy đến chỗ Viện trưởng Từ, nhờ bà ấy đến can thiệp chữa trị tinh thần cho cậu. Nhưng trước mắt xem ra, trạng thái tinh thần của Tiểu Giang rất tốt, hoàn toàn không cần điều này. Xem ra tôi quan tâm không đúng lúc rồi.
Nhìn vẻ mặt cố rặn nụ cười của Chu Thế Dương, Giang Khương bỗng dưng cảm thấy buồn nôn.
Nhưng cũng không còn cách nào khác. Mặt mũi của Chu Thế Dương không thể không cấp. Thiên Y Viện là nơi rất nghiêm về cấp bậc. Nếu phạm phải sai lầm không nên phạm, bị người ta lợi dụng, đó chính là phiền toái lớn.
- Vậy thì phải cảm ơn Thiên y sư Chu rồi.
Giang Khương mỉm cười đáp lại một câu, nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh, sau đó chờ vị Thiên y sư này nói ra mục đích chính của ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT