Các sinh viên nhìn chung quanh vài lần cũng không phát hiện ra được thứ làm cho Giang lão sư thất thố, nhưng Trương Du Chánh ngồi bên cạnh Từ Thanh Linh lại chú ý đến sự khác thường của cô. Hơn nữa, tầm mắt của vị Giang lão sư vừa rồi hình như cũng nhìn sang bên này.   

Trương Du Chánh hoài nghi nhìn Giang Khương rồi cẩn thận hỏi Từ Thanh Linh:   

- Thanh Linh, làm sao vậy?   

- Không có việc gì, không có việc gì.   

Nghe Trương Du Chánh hỏi, Từ Thanh Linh giật mình, sau đó định thần lại, lắc đầu nói.   

- Ừm.   

Trương Du Chánh cũng gật đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Giang Khương, thu lại sự tò mò của mình. Y tin rằng, nếu có chuyện gì, y rất nhanh sẽ phát hiện ra.   

- Tại sao mình lại quên cô ấy học y năm thứ tư nhỉ?   

Giang Khương vừa giảng bài vừa cười khổ trong lòng. Sớm biết sẽ gặp chuyện lúc này, đánh chết hắn cũng không đến giảng bài cho sinh viên năm tư.   

Nhưng nếu đã bị cô ấy nhận ra, Giang Khương cũng không còn cách nào khác. Cảm thấy ánh mắt của Từ Thanh Linh không ngừng nhìn mình, trong lòng vô cùng hỗn loạn.   

Giang Khương cố gắng trấn định, loại bỏ tạp niệm trong lòng, bắt đầu tập trung nói về bài học.   

- Mọi người phải ghi nhớ bốn loại quan hệ tương sinh tương khắc tương thừa tương vũ của Ngũ Hành cho kỹ. Điều này rất quan trọng cho việc học nâng cao sau này. Được rồi, chúng ta bắt đầu ôn tập Tàng Tượng. Mọi người cũng biết Tàng Tượng chính là tạng phủ, là tâm can tỳ phế thận và tâm bào…   

Từ Thanh Linh chỉ cảm thấy người đang nói trên bục giảng và người năm đó hoàn toàn khác nhau. Hắn chỉ thất thố trong một giây ngắn ngủi, lập tức khôi phục lại bình thường, không hề bị ảnh hưởng, miệng lưỡi lưu loát, thần thái bay lên, trong lòng cảm thấy quặn đau nhưng rồi lại thả lỏng.   

- Đúng vậy, qua lâu rồi, có gặp lại cũng chẳng còn ý nghĩa. Nhưng nhìn thấy anh bình an, em thật cao hứng.   

Khóe miệng Từ Thanh Linh nhếch lên, chăm chú nghe Giang Khương giảng bài, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nghi hoặc:   

- Nhưng ba năm qua anh ấy đã làm gì? Tại sao lại trở thành lão sư? Dường như anh ấy cùng tuổi với mình mà?   

Tiếng chuông thông báo kết thúc giờ học vang lên. Lần này Giang Khương không có chừa thời gian trả lời câu hỏi. Hắn chỉ là ôn tập lại những kiến thức Trung y cơ bản, không cần mọi người đặt câu hỏi, tổ lãng phí thời gian.  

Nghe được tiếng chuông tan học vang lên, Giang Khương mỉm cười nói:   

- Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi. Mọi người trở về, cố gắng ôn tập lại những gì đã học. Những gì mà tôi nói đều là cơ sở của Trung y, trong các kỳ thi sau này đều chiếm tỷ lệ có mặt không nhỏ. Bây giờ các bạn có thể tan học.   

Nghe Giang Khương nói tan học, phòng học thoáng cái ồn ào hẳn lên. Tất cả sinh viên đều thu dọn sách vở, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Giang Khương cũng chậm rãi bước xuống, hoàn toàn không nhìn Từ Thanh Linh. Bên cạnh cô ấy đang có một nam sinh viên rất đẹp trai, quan hệ lại khá thân mật. Cho nên hắn không muốn mang lại bất cứ ảnh hưởng xấu nào cho cô.   

- Không sai. So với sư phụ nói thì tốt hơn nhiều. Cứ như vậy, phỏng chừng chúng ta có thể qua được học kỳ này.   

Hồ lão đứng lên, gật đầu với Giang Khương, mỉm cười nói, nhưng cũng mang theo sự tiếc nuối và bất đắc dĩ.   

Giang Khương hiển nhiên là hiểu ý của Hồ lão, mỉm cười gật đầu:   

- Chúng ta sẽ tận lực tập trung vào những điều cơ bản nhất.   

Sau đó cùng với Hồ lão bước ra khỏi phòng học.   

Nhìn dáng người cao ngất bước ra khỏi phòng, ánh mắt của Từ Thanh Linh hiện lên chút hụt hẫng.   

- Đi Thanh Linh, những người khác đang đợi chúng ta.   

Giọng nói của Trương Du Chánh nhẹ nhàng vang lên.   

- Ừm, đi thôi.   

Từ Thanh Linh mỉm cười gật đầu.   

Giang Khương lẳng lặng nằm trên giường, trước mặt hiện lên gương mặt thanh tú, sau đó cười khổ. Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ gặp nhau trong tình huống như thế này.   

Ba năm là thời gian không ngắn, đặc biệt hắn không còn là hắn của trước kia. Giang Khương không muốn gặp cô trong tình huống này.   

Nhưng thật không ngờ, vận mệnh lại kỳ diệu, hắn dùng thân phận giáo viên xuất hiện trong lớp của cô.   

Mơ màng, bên tai Giang Khương vang lên thanh âm:   

- Chủ thể tiến vào trạng thái hôn mê, hấp thu phân tích năng lượng tinh thần bắt đầu. Tiếp tục bộ châm cứu, mát xa.   

- Kinh thủ thái âm Phế, một trong mười hai kinh, chủ trị tức ngực, ho, suyễn, khó thở, khát, đái rắt, đái vàng, ngực bồn chồn, gan tay nóng, nếu cảm phong hàn có sốt, gai rét, có hoặc không có mồ hôi…   

- Huyệt thứ nhất, Trung Phủ: ở dưới huyệt Vân môn 1,6 tấc, từ giữa ngực đi ra hai bên đều 6 tấc, trong chỗ lõm sờ thấy mạch đập. Chủ trì: Ho suyễn, đầy tức ngực, đau ngực, đau bả vai. Cách châm cứu: Châm thẳng sâu 0,3-0,5 tấc. Cứu 10-20 phút. Không được châm sâu và lệch vào trong quá, để tránh châm vào phổi có thể gây tràn khí phế mạc   

Tổ sư gia không nhanh không chậm chỉ tay vào người đồng từ trên xuống dưới, chỉ điểm từng vị trí kinh mạch, huyệt vị, chủ trị, công hiệu và cách châm.   

Dưới sự nhồi nhét như nhét vịt của tổ sư gia, các huyệt vị trên người cứ quanh quẩn trong đầu Giang Khương, khiến Giang Khương choáng váng cả đầu óc.   

Hơn nữa, nhờ tổ sư gia chỉ điểm, hình xăm trên vai trái của tổ sư gia rất nhanh lóe lên.   

Quanh thân Giang Khương, từng kinh mạch, từng huyệt vị giống như thức tỉnh. Khí tức xuất hiện từ trên các huyệt vị, sau đó dùng tốc độ không thể nhận ra chậm rãi lưu động theo các kinh mạch, do dự thăm dò bốn phía.   

- Chủ thể sắp thức tỉnh. Hấp thu phân tích năng lượng tinh thần tạm dừng. Đã hấp thu được tin tức của bốn kinh mạch, sáu mươi tám huyệt vị. Số còn thừa lại sẽ tiếp tục cho lần hôn mê sau.   

6h sáng, Giang Khương tỉnh lại, lắc lắc cái đầu đang choáng váng, ngồi dậy từ trên giường, cảm giác cơ thể mình có chút khác thường, nhưng cũng không biết là khác thường chỗ nào. Hắn cử động tay chân một lát rồi vội vàng đi rửa mặt.   

Sau đó thay quần áo thể dục, chậm rãi chạy vào trường đại học Đông Nguyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play