- Sao? Thành tích khảo hạch của thằng nhóc đó không tệ quá chứ?
Thiên y sư Từ Khải Liễu ngồi trước bàn, nhìn Thiên y sư Lưu Mộc Dương bên cạnh cười nói.
Ninh Hán Dân và Liêu Long Căn lúc này cũng đều buông đôi đũa trong tay mỉm cười nhìn Lưu Mộc Dương. Họ đều muốn biết tình hình khảo hạch của Giang Khương hôm nay như thế nào.
Đặc biệt là Liêu Long Căn, buổi chiều cuối cùng ông đã nghe chuyện thằng cháu nhà mình cược với Giang Khương một Hồng Vân quả nên ông càng thêm hiếu kỳ về thành tích của Giang Khương.
Về tình hình của Giang Khương, tư liệu Thiên Y viện đã viết tương đối rõ. Bốn triệu này từ đâu mà có, Liêu Long Căn cũng tương đối rõ. Đầu tiên thì ông cũng không ôm hy vọng quá lớn chuyện Giang Khương có thể vượt qua khảo hạch thăng trực tiếp Y sư tam phẩm hay không. Nhưng khi ông biết Giang Khương đem toàn bộ tài sản của mình ra cược với Liêu Dương một Hồng Vân Quả, Liêu Long Căn lại đột nhiên hiếu kỳ, lẽ nào Giang Khương lại tự tin vào bản thân đến thế?
Cho nên, khi Liêu Long Căn nghe Thiên y sư Từ Khải Liễu hỏi chuyện này cũng vô cùng tò mò. Một Hồng Vân Quả đối với y sư bình thường mà nói nó rất được coi trọng, nhưng đối với Thiên y sư cấp bậc như Liêu Long Căn thì lại chẳng đáng là gì. Giờ ông chỉ tò mò Giang Khương này rốt cuộc là tự tin hay là cuồng vọng.
Thiên y sư Lưu Mộc Dương thấy mọi người đều chú ý đến mình thì cũng mỉm cười, đặt đũa xuống bưng ly nước hoa quả bên cạnh lên, sau khi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, liền cười nói:
- Tương đối tốt.
- Tương đối tốt?
Thiên y sư Lưu Mộc Dương nói vậy, lúc này mấy Thiên y sư còn lại đều hơi sửng ra. Họ không ngờ sẽ nhận được đáp án này nên trong mắt càng thêm hiếu kỳ.
Thiên y sư Lưu Mộc Dương thấy vẻ tò mò của mọi người liền cười nói:
- Lần này hai đề khoa nội cậu ấy đều thi khá tốt. Hơn nữa hai bệnh nhân khoa nội sợ là người bên dưới đã cố ý làm khó, chọn ra hai bệnh nhân có bệnh tình tương đối phức tạp. Nhưng mà cậu ấy vẫn được một A+ và một điểm A-.
- Còn phụ khoa vốn mọi người tưởng cậu ấy chỉ có thể nhận được điểm B, nhưng cũng đã lấy được một điểm A-, còn khoa nhi thì một A một A-. Tính ra, tổng thành tích cũng tương đối khá. Nếu mấy đề ngày mai không xảy ra vấn đề gì quá lớn, chắc tỷ lệ thằng nhãi này có thể vượt qua khảo hạch thật sự không nhỏ.
Nghe Thiên y sư Lưu Mộc Dương nói vậy, trên mặt mấy vị Thiên y sư kia đều lộ tia kinh ngạc, đặc biệt là Thiên y sư Ninh Hán Dân kia, ông liền cười ha hả nhìn Thiên y sư Liêu Long Căn ngồi bên cạnh nói:
- Thế nào? Hồng Vân Quả của thằng cháu bảo bối kia của lão Liêu ông e là không giữ được rồi.
- Haha, không ngờ Giang Khương này thật sự không tệ. Nếu Hồng Vân Quả của Liêu Dương thật sự không giữ được thì cũng đáng đời nó.
Liêu Long Căn thật sự không hề để ý, cười ha hả nói.
- Liêu Dương nhà ông cược với Giang Khương một Hồng Vân Quả?
Mấy vị Thiên y sư còn lại nghe thấy lời này sau khi liếc mắt nhìn nhau đều nở nụ cười.
Đối với họ mà nói, đây chỉ là trò đùa trẻ con chẳng đáng là gì, điều khiến họ ngạc nhiên là Giang Khương thật sự dám đánh cuộc.
- Haizz, gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!
Liêu Long Căn thấy mọi người cười hì hì cũng chỉ đành thở dài than thở. Tính tình cháu mình ông hiểu rất rõ, luôn luôn kiêu ngạo, lúc này đụng phải đối thủ, xảy ra chuyện thế này cũng không có gì lạ.
Có điều xảy ra chuyện này cũng tốt, có thể mài bớt duệ khí của Liêu Dương, đối với tương lai của y sau này sẽ rất có lợi.
Nhưng lúc này trong nụ cười của Thiên y sư Chu Thế Dương lại có chút khác lạ. Liêu Long Căn không để ý chuyện này, nhưng Chu Thế Dương ông lại rất để ý. Trong năm Thiên y sư, trải nghiệm của ông ta ít nhất, cho nên cũng xếp cuối cùng.
Nhưng Chu Thế Dương coi trọng nhất là thể diện. Xếp hạng đứng cuối, nhưng trong lòng luôn ngầm so sánh với mấy vị đứng trước. Giống như lần này, cháu ngoại Tôn Nghị của ông còn chưa đủ tư cách tham gia khảo hạch y sĩ thực tập bình thường. Nhưng ông đã dựa vào thể diện của mình, tìm vài lý do để cháu trai và Vương Mịch cùng tham gia trước kỳ thi khảo hạch này, để có thể cùng cấp bậc với Liêu Dương.
Như thế ông mới cảm thấy cháu mình không kém Liêu Dương, cũng được coi là những người đứng đầu trong thế hệ trẻ, người làm ông ngoại như ông cũng cảm thấy hãnh diện.
Nhưng giờ lại mọc ra một Giang Khương, còn nhỏ tuổi hơn cháu ngoại mình nhưng lại có thể leo lên được cấp bậc Y sĩ tam phẩm, điều này khiến ông cảm thấy rất thất bại.
Sau khi mọi người cười một trận thì cũng không chú ý đến chuyện này nữa.
Đêm này Giang Khương cũng ngủ rất ngon. Sau khi hắn nghỉ ngơi thật tốt một đêm, ngày hôm sau lại được một vị y sĩ dẫn đi, tiếp tục tham gia khảo hạch lần thứ hai.
Có điều lần này sau khi hắn tiến vào, nhìn thấy một đám y sư thì hơi sửng ra. Vì lần này đã hoàn toàn đổi người, vị Thiên y sư dẫn đầu không phải Thiên y sư Lưu Mộc Dương nữa mà là một vị có cái tên rất buồn cười, Thiên y sư Chu Thế Dương, ngoài ra còn có năm vị y sư hắn hoàn toàn không quen.
- Ừ, được rồi, nếu Giang Khương đã tới, chúng ta bắt đầu thôi.
Thiên y sư Chu Thế Dương ra vẻ lãnh đạo, chậm rãi gật đầu, sau đó đứng dậy vẻ mặt không thay đổi nói.
- Vâng!
Rõ ràng mấy vị y sư này đều rất rõ tính cách Thiên y sư Chu Thế Dương này, đều vội vàng lên tiếng, sau đó cung kính đi theo sau lưng Thiên y sư Chu Thế Dương đi ra ngoài.
Giang Khương cảm thấy hình như không ai thèm để ý đến mình liền sờ mũi, đột nhiên cảm thấy áp lực hôm nay rất lớn.
Giống như ngày hôm qua, Giang Khương ngoan ngoãn đi sau mấy vị kia, sau đó tiến vào trong một phòng bệnh.
Vừa vào phòng bệnh, Giang Khương liền nhận ra bệnh nhân khác với hôm qua. Tinh thần của bệnh nhân này tương đối tốt, sắc mặt cũng tốt.
Hơn nữa, sau khi đi vào, vị y sư bên cạnh nhanh chóng đưa cho Giang Khương một bệnh án.
- Á?!
Giang Khương hơi nghi hoặc nhận bệnh án. Hôm qua thì chẳng có tư liệu bệnh án gì, tất cả đều dựa vào kinh nghiệm khám bệnh của bản thân, sao giờ lại nhét cho mình một bệnh án?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT