Cổ thành Kim Lăng, cổ đô Lục triều. Lần đầu tiên Giang Khương đến nơi này, nhưng hắn lại không có hứng thú với Kim Lăng.
Máy bay đáp xuống sân bay Kim Lăng. Mặt trời lúc này rất sáng, độ ấm cao hơn Bắc Kinh rất nhiều.
Người đến đón Giang Khương là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tự xưng là người của phòng Hậu cần Thiên Y Viện tên Lưu Thành, nhưng nhìn từ trên xuống dưới cũng nhìn không ra có chỗ nào giống người làm hậu cần cả. Chí ít người này thuộc dạng đánh ba gậy cũng không thả ra được cái rắm. Nếu có thể làm công tác hậu cần, chắc cũng chỉ có nơi thần bí như Thiên Y Viện mới làm được.
Trên đường đi, người này cũng không nói được với Giang Khương mấy câu, khiến cho hắn muốn hỏi thăm đại khái vị trí của Thiên Y Viện cũng không được.
Nhưng mặc kệ thế nào, đãi ngộ của Thiên Y Viện không tệ. Khi đi cũng là ngồi khoang máy bay hạng nhất. Lúc xuống cũng có một chiếc Audi mới tinh đến đón. So với đãi ngộ mà Giang Khương nhận được ở Bắc Kinh thì không khác gì nhiều.
Giang Khương vốn tưởng rằng phải đi thêm một đoạn hành trình dài nữa, thậm chí hắn còn phỏng đoán không biết Thiên Y Viện có nằm trong một thâm sơn cùng cốc nào không, nhưng thật không ngờ xe dạo quanh thành Kim Lăng một vòng rồi tiến vào một con hẻm nhỏ tương đối yên tĩnh, hơn nữa còn có màu sắc hoài cổ.
Nhưng điều khiến cho Giang Khương không kịp phản ứng chính là, chiếc xe dừng trước một viện tử. Mang theo nghi hoặc cùng với Lưu Thành bước xuống xe, khi nhìn tấm biển của viện tử này, Giang Khương hoàn toàn choáng váng.
- Viện y tế ngã tư đường Long Hưng.
Ặc. Giang Khương đứng sững trước viện tử, mất một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần, sau đó nhìn Lưu Thành đang thản nhiên chờ mình, do dự hỏi:
- Nơi này chính là Thiên Y Viện?
- Đúng. Chính là Thiên Y Viện.
Lưu Thành gật đầu, cảm thấy bất ngờ với biểu hiện của Giang Khương.
- Viện y tế ngã tư đường = Thiên Y Viện?
Hai mắt Giang Khương chớp chớp, nhìn chăm chú vẻ mặt Lưu Thành, lúc này mới tiếp nhận sự thật.
Thiên Y Viện là viện y tế ngã tư đường.
Viện y tế ngã tư đường chính là Thiên Y Viện.
Thấy Giang Khương đã tiếp nhận sự thật, Lưu Thành lấy từ trong túi ra một cái thẻ, đưa cho Giang Khương, nói:
- Bác sĩ Giang, sau khi tiến vào Thiên Y Viện, hãy mang tấm thẻ này vào. Nhớ kỹ, trừ phi là đang ở trong phòng, còn không thì lúc nào cũng phải mang theo.
Nhìn biểu hiện thận trọng của Lưu Thành, Giang Khương gật đầu, sau đó đeo tấm thẻ vào cổ.
Thấy Giang Khương đã hiểu ý tứ của mình, Lưu Thành mới tiếp tục dẫn Giang Khương vào bên trong. Giang Khương vừa đi vừa nhìn, mới phát hiện nơi này đúng thật là một viện y tế bình thường. Hai bên có phòng thu phí, phòng tiêm, bên trong còn có hai phòng bệnh. Một số bệnh nhân đang nhàn nhã ngồi trên giường, vừa truyền dịch vừa xem tivi.
Hết thảy đều là một viện y tế bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nơi này lại chính là Thiên Y Viện hàng thật giá thật.
Trên đường đi không hề dừng lại, Giang Khương đi theo Lưu Thành tiếp tục đi vào bên trong, dần dần Giang Khương mới phát hiện một số bất thường.
Viện bên trong rất lớn. Viện sau to hơn viện trước đến mấy lần.
Hơn nữa Giang Khương nhạy cảm phát hiện mỗi lần hắn đi ngang qua một viện, dường như có người giám sát hắn. Mặc dù hắn không thể nào xác định được vị trí của người giám sát, nhưng hắn khẳng định nơi này chính là Thiên Y Viện. Nếu không sẽ không có khả năng thi thố đến cảnh giới như vậy.
Liên tiếp qua bốn năm viện, Lưu Thành dừng lại, sau đó dẫn Giang Khương quẹo vào một cái ngã ba, xuyên qua một con đường mòn nhỏ, rồi đi vào một ngôi nhà tương đối thanh nhã.
- Bác sĩ Giang, tạm thời cậu ở chỗ này. La y sư sẽ đến tìm cậu sau.
Lưu Thành đẩy một gian phòng, tươi cười nói:
- Bác sĩ Giang có thể tùy ý hoạt động trong ngôi nhà này. Nhưng tạm thời đừng đi chung quanh. Trước khi La y sư đến tìm, cần cái gì, có thể ấn chuông gọi bên trong phòng.
- Vâng, cảm ơn anh.
Giang Khương mỉm cười gật đầu, cảm thấy quy định hạn chế này cũng không đến nỗi nào. Thiên Y Viện là một nơi thần bí. Mặc dù hắn được mời đến, nhưng cũng không thể chạy loạn bên trong được.
Gật đầu với Giang Khương xong, Lưu Thành tự động rời đi, để Giang Khương một mình trong ngôi nhà.
Giang Khương nhìn chung quanh, phát hiện bốn phía đều lặng yên không một tiếng động. Xem ra chỉ có một mình hắn ở đây, lập tức lấy điện thoại ra nhìn. Bây giờ là 11h trưa, không biết La y sư có thể tranh thủ đến gặp hắn hay không.
Nhưng Giang Khương cũng không nôn nóng. Ngày mốt mới 15, hắn có thể nhàn nhã ở lại đây nghỉ ngơi. Dù sao Thiên Y Viện cũng sẽ không bỏ đói hắn.
Giang Khương cũng không suy nghĩ nhiều, mang theo ba lô bước vào phòng. Không thể không nói, điều kiện của phòng dành cho khách không tệ. Mặc dù hơi cổ xưa, nhưng trang thiết bị có thể nói là cần cái gì có cái đó, lại còn cực kỳ rộng rãi, không thua kém khách sạn năm sao.
Giang Khương đặt ba lô xuống, lấy quần áo từ trong ba lô ra bỏ vào trong tủ, sau đó nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh một hòn non bộ trong viện, lười biếng phơi nắng.
Không khí ở Kim Lăng có thể nói là tốt hơn so với Bắc Kinh rất nhiều. Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, còn có ánh nắng mặt trời ấm áp, Giang Khương tựa lưng vào ghế, tay gối đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt, hoàn toàn thả lỏng.
Giang Khương cảm giác đã lâu rồi không được thoải mái như vậy. Thời gian trước, ngày nào hắn cũng căng thẳng thần kinh, chỉ có ở chỗ này hắn mới có cảm giác chính thức được thả lỏng. Đối với Thiên Y Viện thần bí này, chỉ cần bày ra một số thứ đơn giản, nhưng cũng làm cho Giang Khương cực kỳ tín nhiệm bọn họ.
Nơi này có lẽ là nơi mà hắn cảm thấy an toàn nhất. Dù sao cũng là nơi có thể làm cho tổ bảy người kiêng kỵ, Giang Khương nghĩ không ra còn có chỗ nào có thể an toàn hơn chỗ này.
Đặc biệt sau khi phát sinh xung đột với Tề gia, Giang Khương xác nhận phải có được thứ gì đó trong tay. Nếu không, chỉ cần một mình Tề gia thôi cũng đủ làm cho hắn ăn không ngon ngủ không yên.
Nhưng bây giờ còn cách ngảy 15 hai ngày nữa, Giang Khương toàn toàn thả lỏng tinh thần. Hắn không xác định được cuộc khảo nghiệm của Thiên Y Viện lần này sẽ có bao nhiêu khó khăn, nhưng hắn không bao giờ nghĩ quá nhiều về những chuyện mà hắn vốn không có biện pháp.
Nghỉ ngơi hai ngày, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, sau đó sẽ xuất ra toàn lực.
Trong lĩnh vực y học, Giang Khương cực kỳ tin tưởng vào năng lực của hắn. Năng lực của hắn còn mạnh hơn Vương Mịch và Tôn Nghị rất nhiều. Nếu hai người bọn họ còn có thể trở thành bác sĩ thực tập, thì với năng lực của hắn, lấy chức danh bác sĩ cấp 3 cũng không phải là khó.
Không bao lâu sau, hắn chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp chậm rãi bước vào trong viện.
Vừa mới bước vào, liếc mắt nhìn thấy Giang Khương nằm ngửa trên ghế dài, không khỏi sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười.
Đối với chàng thanh niên này, Vương Mịch luôn có một loại cảm giác nói không nên lời. Cô vô cùng tò mò về năng lực và hiểu biết của đối phương.
Cho nên, khi sư phụ bảo cô đến mời Giang Khương đi dùng cơm, cô rất vui. Cô muốn biết Giang Khương đã lâu không gặp như vậy sẽ có thay đổi gì.
Nhưng cô dường như không nhớ kỹ, lần trước cô gặp Giang Khương ở bệnh viện đa khoa ba quân chủng đến giờ cũng chưa đến một tháng.
Vương Mịch bước rất nhẹ, nhưng vẫn đủ để cho Giang Khương tỉnh lại. Lông mi của hắn nhẹ nhàng rung lên, trong đầu nhớ đến bước chân dường như có chút quen thuộc, sau đó rất nhanh hiện ra một gương mặt.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Giang Khương nhìn ra cổng, sau đó nói:
- Bác sĩ Vương, đã lâu không gặp.
Đối với việc Giang Khương còn chưa nhìn thấy cô, chỉ nghe tiếng bước chân đã có thể nhận ra cô, Vương Mịch mỉm cười:
- Bác sĩ Giang, đã lâu không gặp.
Trong lúc đi với Vương Mịch, Giang Khương tranh thủ hỏi một số chuyện về Thiên Y Viện.
Đối với vấn đề của Giang Khương, Vương Mịch cũng không giấu diếm.
- Thiên Y Viện rất lớn. Tuy nói bề ngoài chỉ là một viện y tế ngã tư đường Long Hưng, nhưng bắt đầu từ trung viện cho đến hậu viện, tất cả đều theo kiến trúc của Thiên Y Viện.
- Đại đa số chúng tôi khi đến đều trực tiếp tiến vào hậu viện. Bởi vì anh là lần đầu tiên đến, hơn nữa còn chưa có thân phận chính thức. Cho nên người của phòng Hậu cần mới mang anh từ tiền viện mà vào.
- Chờ sau này anh có được thân phận chính thức của Thiên Y Viện, anh có thể tự do xuất nhập. Hơn nữa, trừ những nơi đòi hỏi quyền hạn cực cao, anh có thể đi tham quan xung quanh một chút.
Vừa nghe Vương Mịch giải thích, cả hai rất nhanh tiến vào một viện tử. Lúc này bên trong viện tương đối náo nhiệt. Trên hành lang thỉnh thoảng có rất nhiều nhân viên mặc đồng phục màu trắng qua lại.
Bọn họ cũng không khỏi tò mò nhìn Giang Khương, rồi lại nhìn tấm thẻ trước ngực hắn, cảm thấy quái dị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT