Tuyên Tử Nguyệt nằm trong mương nước, gương mặt lo lắng nhìn bầu trời âm u, không biết khi nào bàn tay của cô đã nắm chặt, thậm chí đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch.
Mặc dù kinh nghiệm đánh nhau của cô cũng không ít, nhưng cô không phải là quân nhân, thậm chí chưa từng dùng qua súng. Nhưng Tuyên Tử Nguyệt biết rất rõ, trong tình huống như vậy, Giang Khương tay không tấc sắt muốn tấn công gã sát thủ bắn tỉa cách đó vài trăm thước là chuyện khó đến cỡ nào.
Tim của cô như co thắt lại, cho đến khi nghe được giọng nói quen thuộc.
- Được rồi, đi thôi.
Đứng bên trên, Giang Khương hướng xuống phía dưới mương nước mà kêu lên một tiếng, sau đó nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt từ mương nước leo lên.
Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận nhìn Giang Khương vài lần, xác nhận trên người Giang Khương không có thương tích, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Nhìn cây súng trong tay Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt lại nhìn sang ngọn núi nhỏ bên kia, nghi hoặc nói:
Ít nhất, Giang Khương muốn chống lại Tuyên gia và Tề gia thì phải sau tết Nguyên Tiêu mới có khả năng. Mà Dương gia chính là nơi che chở cực kỳ tốt cho hắn.
Mang theo một cái vali lớn, Giang Khương mới cảm nhận được tác dụng của quyền lực. Nhờ có giấy thông hành đặc biệt mà hắn được miễn kiểm tra qua cửa. Nếu không, muốn mang một vali lớn như vậy lên máy bay là không thể nào.
Khi đến Bắc Kinh đã là nửa đêm. Khi bước ra khỏi cổng phi trường, Giang Khương không nhịn được mà thở hắt ra.
Mặc dù không khí vẫn rét lạnh như trước, nhưng không còn nguy hiểm tập kích nữa.
Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo đứng bên cạnh Giang Khương, nhẹ nhàng dùng một cái khăn che mặt cho cậu bé, sau đó ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.
- Đi thôi, tìm một khách sạn ở trước. Ngày mai chúng ta lại trở về Tây Sơn.
Giang Khương quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt.
Bắc Cương, tại một căn cứ quân sự, Trưởng phòng Hồ đang ngồi trước bàn công tác, sắc mặt âm trầm nghe điện thoại.
- Đã chết? Mục tiêu vẫn an toàn?
- Vâng, Long Phong đã chết, trang bị cũng mất luôn. Xác nhận mục tiêu không có việc gì.
- Long Phong chết như thế nào?
..........
- Vậy bây giờ mục tiêu ở đâu?
- Sau khi mục tiêu tiến đến một mương nước thì không còn thấy nữa. Lực lượng của chúng tôi ở tỉnh Nam không đủ, nên không thể truy tìm tung tích của đối phương.
- Được, cứ như vậy đi. Dọn sạch hiện trường, không được lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Trưởng phòng Hồ nheo lại. Để giết chết người này, đảm bảo không có bất cứ vấn đề gì xảy ra, ông ta đã cố ý lựa chọn Long Phong ra tay. Nhưng thật không ngờ Long Phong lại bị người ta giết chết.
- Tại sao lại có thể thất thủ?
Ánh mắt Trưởng phòng Hồ tràn đầy sự nghi hoặc. Ông biết rất rõ thực lực của Long Phong, là một tay súng vô cùng mạnh. Nhưng bây giờ...
Giọng nói bên kia hơi sửng sốt, trong nháy mắt liền âm trầm:
- Chuyện gì xảy ra?
- Long Phong đi ám sát, nhưng đã bị người ta giết chết. Mục tiêu mất tích.
Trưởng phòng Hồ nói xong, ông ta có thể nghe rõ được tiếng hít thở trong điện thoại tăng lên.
- Chuyện gì thế? Tại sao Long Phong lại chết? Giết một nhân vật nhỏ nhoi mà cũng thất thủ?
Đối phương rốt cuộc đã không khống chế được lửa giận trong lòng. Mới đầu năm mà đã nhận được tin tức như vậy, đúng là cao hứng không nổi.
- Không ai biết chuyện gì xảy ra, nhưng qua kiểm tra thi thể của Long Phong thì thấy rằng cậu ấy bị ngoại lực đánh nát tim. Hơn nữa vũ khí của cậu ấy cũng bị lấy đi mất.
Tướng quân bên kia cũng im lặng, sau đó nói tiếp:
- Cứ tiếp tục đi.
- Vâng, tướng quân.
Trưởng phòng Hồ cúp điện thoại, sau đó bắt đầu im lặng. Ông đã sớm hạ lệnh tìm kiếm tung tích đối phương, nhưng nhân thủ bên đó không đủ, muốn tìm cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Ôi, Tiểu Bảo đúng là đáng yêu mà. Nào, đến đây Dương gia gia lì xì cho.
Dương lão tiếp nhận Tiểu Bảo từ trong tay Tuyên Tử Nguyệt, sau khi đưa cho Tiểu Bảo một bao lì xì, liền đưa cho Tuyên Tử Nguyệt một bao:
- Ôi, không tệ, không tệ. Tiểu tử Giang Khương này giấu cháu lâu như thế ở Tây Sơn mà chẳng thèm mang cháu đến đây gặp mặt lão già này.
Dương lão cười nói.
Dương lão nói khiến cho mặt Tuyên Tử Nguyệt có chút đỏ lên. Mặc dù cô vẫn luôn bình tĩnh nhưng trước mặt vị thành viên trong tổ bảy người tối cao của Hoa Hạ, cô cũng không tránh khỏi hồi hộp.